Vài hình ảnh đẹp về Vũ Trường Tự Do góc Tự Do-Thái Lập Thành (nay là
góc Đồng Khởi – Đông Du) 1 tuần trước khi vụ khủng bố làm chết rất nhiều
người, chắc không cần phải nói nhiều về Vũ Trường này, đây là một vũ
trường nổi tiếng tại trung tâm Sài Gòn, vừa bị nổ bom trong vụ tấn công
khủng bố vào tối thứ tư, quả bom đã xé toang hộp đêm tại Saigon, một
người Mỹ trong số 15 người chết bởi vụ nổ khủng bố. 57 người bị thương,
vụ nổ này là vụ tấn công đẫm máu nhất của các kẻ khủng bố Việt Cộng tại Sài Gòn
trong năm đó, cũng trong đêm đó tại Vũ Trường còn có các nghệ sĩ nổi
tiếng đang biểu diễn như ”Khánh Ly – Mai Hương – Tuấn Ngọc – Anh Tú –
Khánh Hà và Ban The Blue Jet.
=> Lời kể của danh ca Mai Hương hiện đã định cư tại Hoa Kỳ về một kỷ niệm kinh hoàng tại Phòng Trà Tự Do năm đó .
Tôi yêu tiếng hát Mai Hương từ thời mới lớn, tiếng hát cao vút và
trong như pha lê, lúc đó tuy chưa quen Mai Hương vậy mà tôi đã cảm thấy
rất gần gũi với Mai Hương, tôi không hề có cảm giác xa cách giữa một
thính giả và một ca sĩ nhà nghề.
Tiếng hát Mai Hương, dáng dấp Mai Hương, với tôi thân quen như một
người bạn, một người bạn quen biết rất lâu với nhiều tình cảm đậm đà quý
mến, có lẽ tại vì chúng tôi cùng tuổi với nhau, có lẽ tại vì Mai Hương
lúc nào cũng đơn giản, ngay cả khi đứng trên sân khấu, trông Mai Hương
cũng đơn sơ giản dị như nột cô nữ sinh trên sân khấu nhà trường, Mai
Hương không điệu đà, không làm dáng, không tỏ ra mình là ca sĩ nổi
tiếng, tôi thích cái vẻ e lệ dịu dàng của Mai Hương, và nụ cười với
chiếc răng khểnh duyên ơi là duyên.
Bây giờ tôi xin vào đề câu chuyện kinh hoàng của hai chúng tôi. Tôi
lập gia đình rất sớm nên phải theo ông chồng nhà binh di chuyển đi các
nơi. Tôi phải rời xa Sài Gòn một thời gian khá dài. Tôi rất buồn vì nhớ
bạn bè, nhớ cái không khí văn nghệ của Sài Gòn. Nhớ những khuôn mặt,
những giọng hát của các ca sĩ mà tôi yêu mến.
Năm 1971 nhà tôi được thuyên chuyển về lại Sài Gòn. Tôi mừng rỡ quá
vì sẽ được gặp lại bao nhiêu là người thân. Tôi hồ hởi về trước lo sửa
sang nhà cửa, luôn tiện đưa con gái út (cháu Uyển Diễm vừa tròn 5 tuổi)
về Sài Gòn để người bạn thân của chúng tôi, anh nha sĩ Cân chữa răng cho
cháu, về tới Sài Gòn được hai hôm thì nhóm bạn thân rủ tôi đi phòng trà
Tự Do nghe nhạc. Các bạn quảng cáo là có Khánh Ly, Tuấn Ngọc, Khánh Hà,
Anh Tú và ban nhạc Blue Jet.
Đặc biệt có cả Mai Hương nữa (Mai Hương rất khi ít khi hát ở phòng
trà). Nghe nói vậy là tôi đồng ý đi liền dù phải mang theo cả cháu Uyển
Diễm vì cháu không chịu rời mẹ, nhóm bạn tôi có cả thẩy 16 người. Chúng
tôi chọn một dẫy ghế dài ngay trước sân khấu. Chương trình ca nhạc hôm
đó mở đầu với những bài hát thật hay, tôi ngồi ngây người ra nghe. Sau
Tuấn Ngọc là Mai Hương. Tôi đang say sưa uống từng lời ca của Mai Hương
qua nhạc phẩm “Love Story” lời Việt của nhạc sĩ Phạm Duy thì cháu gái
kêu lạnh. Tôi bế cháu lên lòng và ôm chặt cho cháu đỡ lạnh vì cháu mặc
váy ngắn mà phòng trà họ để máy lạnh hơi nhiều. Bỗng nhiên một tiếng nổ
long trời lở đất. Tôi tưởng như mình đang nằm mơ. Bụi tro mầu xám lẫn
trong khói bay mù mịt trước mặt. Mai Hương nằm té xỉu ngay trên sân
khấu. Tiếng người la hét, rồi người ta chen chúc nhau để thoát ra ngoài.
Mùi thuốc nổ khét lẹt xung quanh. Tôi ngồi bất động bàng hoàng như
không tin ở mắt mình với những cảnh vật kinh hoàng truước mặt. Ba người
bạn trong nhóm của tôi nằm chết dưới sàn ngay cạnh chỗ tôi. Anh nha sĩ
Cân chưa kịp chữa răng cho cháu Uyển Diễm thì đã ra người thiên cổ. Xác
anh chị Sang nằm sóng sượt bất động. Đầu anh Sang gối lên chiếc giầy mầu
bạc óng ánh của tôi. Chị Cân bị thương mất một con mắt và vỡ một bên
quai hàm máu ra đầy khắp mặt. Anh Hiệp cũng trong nhóm tôi bị sức ép của
mìn nổ làm một bên lỗ tai bị rỉ máu. Chi Mô bị thương nhẹ ở chân. Xác
chết nằm la liệt dưới sàn. Sợ hãi làm tôi cảm thấy toàn thân lạnh run
như người lên cơn sốt rét. Cháu Uyển Diễm khóc òa lên vì sợ.
Tôi ôm con trong tay, lấy hết sức bình sinh rút chân ra khỏi chiếc
giầy mà ông bạn thân của tôi đang nằm gối đầu yên nghỉ giấc ngàn thu.
Tôi tưởng như mình đi không vững. Tôi cố lết ra khỏi phòng trà. Gần cửa
ra vào chiếc màn nhung mầu đỏ thắm vẫn còn đang cháy. Bên trong và bên
ngoài phòng trà tiếng la hét, tiếng còi xe chữa lửa, xe cứu thương,
tiếng người khóc, tiếng người gọi nhau và những ngọn lửa còn âm ỉ cháy
bên cạnh những đám khói mờ mịt tạo thành một cảnh tượng hãi hùng náo
loạn. Người bạn đi cùng chở tôi về nhà. Bước qua chiếc gương của cái tủ
đứng trong phòng ngủ tôi hết hồn sững lại. Trong gương là hình ảnh người
đàn bà mặt mũi, tóc tai, quần áo, đều màu xám. Bụi tro của mìn
claymore, phủ kín người tôi từ đầu tới chân khiến mái tóc đen và chiếc
áo đầm hàng ren đen bóng của tôi cũng biến thành mầu xám tro. Một chiếc
bông tai của tôi văng đi hồi nào, chỉ còn lại chiếc kia toòng teng lủng
lẳng bên tai trái trông thật khôi hài. Tôi bỏ cả giầy, quên cả bóp để
lại phòng trà. Như một phép lạ, hai mẹ con tôi không hề hấn một chút
nào. Sau khi tắm rửa thay quần áo, hai mẹ con tôi chui vào chăn nằm ôm
nhau, lúc đó tôi mới bắt đầu khóc. Khóc vì sợ, khóc vì nghĩ đến những
người bạn mà mới buổi chiều tối chúng tôi còn ngồi ăn uống vui vẻ với
nhau. Sau đó kéo nhau đi phòng trà nghe nhạc. Chỉ mấy tiếng đồng hồ sau
tất cả đã biến đổi hoàn toàn.
Tôi sẽ chẳng bao giờ còn được nhìn thấy những người bạn thân yêu đó
nữa. Rồi còn những người bạn bị thương. Chị Cân mà tôi vẫn thân mật gọi
tên chị là Mỹ, mới mấy tiếng đồng hồ trước đây chị là người đàn bà hạnh
phúc nhất đời. Chị có đầy đủ điều kiện mà mọi người đều mơ ước: sắc đẹp,
danh vọng, tiền và tình yêu nồng thắm của anh Cân.
Bây giờ chị là người bất hạnh nhất. Chồng chết và khuôn mặt xinh đẹp
của chị đã bị tàn phá bởi những mảnh mìn độc ác. Chưa kể những đau đớn
về thể xác mà chị phải chịu trong thời kỳ dưỡng thương. Rồi còn Mai
Hương, người ca sĩ mà tôi rất yêu mến đang nằm sóng soài trên sân khấu,
không biết tình mạng sẽ ra sao. Rồi Khánh Ly và gia đình anh em Tuấn
Ngọc. Rồi còn bao nhiêu khán thính giả của phòng trà Tự Do có mặt đêm
nay nữa. Bao nhiêu gia đình mất đi những người thân yêu. Bao nhiêu người
sẽ biến thành người tàn tật?
Hôm sau tôi đi đến nhà xác thăm những người bạn vừa mới ra đi tức
tưởi đêm hôm trước, cảnh tượng ở đây còn làm tôi kinh khiếp hơn. Xác
người nằm la liệt. Không hiểu vì không đủ chỗ trong phòng lạnh để chứa
xác chết hay sao mà người ta để người chết nằm cả xuống sàn, ra cả ngoài
hàng hiên. Mỗi xác người được đặt cạnh một cây nước đá thật lớn (qúy vị
còn nhớ loại nước đá thật to ở Sài Gòn ngày xưa chứ?).
Nghe nói số người chết lên đến hơn 60 người và số bị thương gần 200
người. Rời nhà xác tôi vừa đi vừa khóc như một người điên. Tôi chạy qua
nhà thương thăm Mỹ. Chị nằm đó với lớp băng trắng quấn che gần hết khuôn
mặt. Nước mắt tôi lại chẩy. Tôi nhìn bạn lòng xót xa vô cùng. Không
biết Mỹ đã biết tin người chồng thân yêu, ông anh ruột và bà chị dâu đã
vĩnh biệt Mỹ rồi không? Nước mắt tôi cứ tuôn trào như một giòng suối nhỏ
không sao ngăn lại được. Về đến nhà thì hai mắt tôi sưng húp như hai
quả bàng nhỏ. Tôi vớ tờ báo đọc vội vàng, sau khi biết tin Mai Hương và
các ca sĩ không ai bị thương nặng hay chết cả tôi mới vui được một chút.
Tôi định dấu nhẹm không cho chồng tôi biết vụ tôi đi nghe nhạc ở phòng
trà buổi tối, mà dám cả gan mang cả con gái mới 5 tuổi đi theo. Nhưng
báo chí đã loan tin tùm lum hết, chẳng biết ở đâu mà họ mò ra cả tên
tuổi của tôi. Cho nên chỉ mấy tiếng đồng hồ sau, tôi đã bị ông chồng vừ
Vũng Tầu gọi về “ca cải lương” cho tôi nghe mệt nghỉ. Tôi bị chồng la là
phải, nghĩ lại tôi mới thấy tôi liều. Ham nghe Mai Hương, Tuấn Ngọc,
Khánh Ly quá (lúc đó Khánh Hà, Anh Tú còn quá trẻ nên chưa nổi tiếng
mấy) đến nỗi mang cả con bé đi theo. Nghĩ lại tôi thấy mình quá may mắn.
Nếu hôm đó cháu Uyển Diễm không mặc váy ngắn, không bị lạnh, và tôi
không vừa bế cháu vào lòng, ôm chặt cho nó đỡ lạnh. Nếu cháu vẫn ngồi
trên ghế một mình, thì sức nổ mạnh của trái mìn claymore chắc chắn đã
làm cháu chết hoặc bị thương rồi. Và như vậy tôi sẽ phải ân hận suốt
đời.
Mai Hương và tôi có duyên nợ với nhau, nên từ ngày lưu lạc qua đất
Mỹ, hai chúng tôi lại có cơ hội gặp gỡ và trở nên thân thiết. Sau này
nhắc lại vụ nổ ở phòng trà Tự Do, hỏi thăm Mai Hương tôi mới biết, tối
hôm đó Mai Hương đã bị cái bóng đèn trên trần sân khấu rơi trúng đầu,
lày cháy một ít lông mi ở bên mắt trái và bị thương nhẹ ở khóe mắt. Có
thể vì sợ quá nên Mai Hương ngất đi một lúc. Tỉnh dậy Mai Hương nghe
tiếng Khánh Ly gọi ầm ĩ “Chị Mai Hương đâu, chi Mai hương có sao
không?”.
Phòng trà vẫn tối mờ mờ vì hệ thống điện bị hư nhiều chỗ, nên Khánh
Ly không nhìn thấy Mai Hương nằm xỉu trên sân khấu. Mai Hương tỉnh dậy
thì anh Dục chồng Mai Hương cũng vừa đi tới. Áo chemise của anh ướt đẫm
máu làm Mai Hương lo sợ tưởng anh bị thương. Anh cho biết đó là máu của
người ngồi bên cạnh bị thương bắn vào áo anh. Anh Dục dìu Mai Hương ra
về. Trên đường ra cửa, Mai Hương thấy xác của nữ tài tử Thúy Ngọc vợ của
nhạc sĩ Lê Văn Thiện nằm sóng xoài. Ba người cháu của Mai Hương từ Nha
Trang vào chơi, đi nghe nhạc cũng bị thương nhẹ. Ra tới ngoài đường, anh
Dục và Mai Hương hốt hoảng khi nhìn thấy cái mui vải của chiếc xe hơi
La ĐàLạt của hai vợ chồng đang bốc cháy vì anh Dục đậu ngay góc đường
gần sát phòng trà. Có một điều cho đến bây giờ Mai Hương vẫn không hiểu
được là tại sao hôm đó trong ví của Mai Hương lại có mảnh vỡ của đáy ly
rượu nằm gọn bên trong, dù cái ví vẫn đóng kín. Ở đời có rất nhiều điều
không thể hiểu và không cắt nghĩa được. Chẳng hạn như cả nhóm bạn chúng
tôi ngồi sát cạnh nhau, cùng một giẫy ghế. Vậy mà kẻ sống, người chết,
kẻ bị thương, người bình yên vô sự.
Có phải Thượng Đế đã dành sẵn cho mỗi người một số mệnh rồi không?
Những người chết chưa chắc đã xui xẻo, bởi vì họ chết thật nhanh, không
cảm thấy đau đớn. Chết trong lúc đang thưởng thức những giòng nhạc thật
hay cũng sướng lắm chứ. Sau này tôi nghe nói Việt Cộng đặt mìn ở phòng
trà Tự Do chủ tâm để giết ông tướng McNamara của Mỹ, vì tưởng tối hôm đó
ông ta sẽ đến thăm phòng trà Tự Do. Không ngờ phút chót ông ta đổi ý,
lại đi một nơi khác. Sau vụ nổ ở phòng trà Tự Do, tôi đã tự nhủ lòng:
Ngày nào cũng có thể là ngày cuối cùng trong đời, bởi vậy hãy sửa soạn
sẵn sàng. Cố gắng làm những điều lành, điều tốt, để bất cứ lúc nào
Thượng Đế gọi là thơ thới ra đi. Không có gì phải ân hận hay lo sợ.
Tôi và Mai Hương thường nói đùa với nhau “mạng chúng mình lớn lắm, mìn claymore mà còn phải né cơ mà”.
Blog Saigon Xưa
No comments:
Post a Comment