Phóng viên Ngọc Lan chuẩn bị bước vào bên trong “căn nhà ma.”
(Hình: Dân Huỳnh/Người Việt)
Ngọc Lan & Ðằng Giao/Người Việt
WESTMINSTER, California (NV) – Cuối phần 3 có nói, lần đầu tiên bước chân vào sân căn nhà ma, Ngọc Lan cảm thấy đầu nhức như búa bổ, có thể do thời tiết ngày đó nóng gay gắt nhất trong tháng, Đằng Giao thì cảm thấy “không may mắn như những lần trước” nên cả hai quyết định sẽ trở lại vào dịp khác.
Chưa đầy 15 phút sau, cô đã có trong tay điều mình muốn.
Căn nhà này lấy địa chỉ là đường Hazard chứ không phải Euclid như căn nhà ma. Đầu Tháng Năm, 2002, vợ bác sĩ Pung Navann bán miếng đất này cho công ty Access Vina.Inc với giá $265,000.
Sau đó, miếng đất nơi góc đường này được chia làm hai, thành Lot 1 và Lot 2. “Căn nhà ma” được xây trên Lot 2.
Giữa Tháng Giêng, 2004, Lot 1 được công ty Access Vina Inc. bán cho ông bà Jessie và Gloria với giá $250,000. Khoảng cuối Tháng Mười, 2004 căn nhà trên miếng đất Lot 1 này bắt đầu được xây. Và từ đó đến nay, căn nhà vẫn chỉ có vợ chồng trên đứng tên, chưa hề mua bán sang nhượng.
*Trở lại hai căn nhà trên miếng đất xưa
Xem hết giấy tờ, làm xong công việc tòa soạn thì cũng đã hơn 7 giờ tối. Đầu không còn nhức. Trời vẫn còn sáng. Tôi nghĩ, “Sao không rủ Đằng Giao trở lại căn nhà của ‘ông bà Trung Đông’ ngay hôm nay luôn, giờ này có thể họ đã đi làm về.”
Đằng Giao gật đầu khi nghe tôi đề nghị trở lại khu nhà đó, cũng đậu xe nơi con đường Hurley. Tuy nhiên, thay vì dừng chân lại ở căn nhà “hàng xóm” trước như dự định thì chúng tôi nhìn thấy nơi “nhà ma” có chiếc xe đang đậu trên sân, từ trong nhà có một thanh niên đi ra, chui vô xe.
“Hey, có người kìa ông, chạy đến hỏi họ trước đi,” tôi hối Đằng Giao đang đi trước tôi.
Tôi không hề có chủ ý mình sẽ đi chậm phía sau, để cho đồng bọn đi trước có gì hắn chết trước. Nhưng sau này, khi mọi chuyện đã xong, Đằng Giao kể lại rằng: “Tôi cố chần chờ bước chậm, vậy mà Ngọc Lan còn bước chậm hơn tôi. Lần này là lần thứ ba tôi để ý, cô ấy luôn đi sau lưng tôi khá xa.”
Trong lúc tôi bước chân đến gần chiếc xe, thì Đằng Giao đã ghé đầu vào cửa xe nói gì đó. Tôi đến gần, chỉ kịp nghe, “Em ở nhà này hả?” và người thanh niên ngồi trong xe gật đầu.
Thế là đến phiên tôi, như Đằng Giao mô tả, là trong khi lão muốn “thể hiện thái độ cộc cằn để người lạ không thèm nói chuyện,” thì tôi cứ “tíu tít ngọt ngào” giới thiệu mục đích có mặt của mình.
Ngay khi nghe tôi nói, “Tụi chị bên báo Người Việt…” thì chàng trai bảnh bao trong xe đã mỉm miệng cười nói tiếp, “Em biết chị đến đây vì lý do gì rồi.”
“Ừm, công việc của tụi chị là muốn đi tìm hiểu sự thật thế nào. Rất mừng khi gặp em ở đây. Chị được biết chủ nhà này tên là Nguyễn. Người đó là…”
“Là em nè,” chàng thanh niên trả lời.
Tôi trố mắt ngạc nhiên, “Ôi, chị cứ ngỡ là… ba em. Vì sáng này đi ngang chị có thấy một ông chú quét sân. Vậy chị có thể nói chuyện với em một chút được không? Em đang định đi đâu hả?”
Chàng thanh niên lịch sự, “Dạ được chị. Em chỉ định đi ăn tối thôi.”
Nói rồi chành trai bước ra khỏi xe sau trước khi nói nhỏ với một cậu bé ngồi cạnh “Chờ anh một chút.”
Chờ Nguyễn ra khỏi xe, tôi hỏi Nguyễn về lý do mua căn nhà, có biết rằng người ta đồn có ma không, sau khi đã xin lỗi việc mình đặt tên cho nơi này là “căn nhà ma” (vì ai cũng gọi như vậy).
Chủ nhà trẻ măng rất tử tế, “Ok, không sao chị. Em không phải là người sống ở vùng này lâu. Lúc đi tìm nhà mua, em đến đây, thấy căn này em thích lắm. Nó quá đẹp. Mà giá người ta đưa ra rất rẻ. Đến lúc về nhà lên Internet tìm hiểu thì em mới biết ra là căn nhà này quá nổi tiếng.”
“Lúc đầu em có tò mò, nhưng thực sự nếu nói em không tin thì là nói bậy, nhưng em lại tự tin để nói với chính mình là xưa giờ em làm rất nhiều điều đúng, không có làm gì sai nên không có gì phải sợ. Người nào có gì khuất tất thì người ta mới sợ. Nghĩ vậy nên em quyết định sẽ tham gia mua đấu giá căn nhà này, và em đã mua được,” Nguyễn kể.
Theo lời Nguyễn, giá căn nhà đưa ra để đấu giá là $598,000. “Hôm đấu giá ngay tại đây có nhiều người đến lắm, có cả Ấn Độ, Đại Hàn nữa. Cuối cùng em trả đến giá $700,000 thì mua được,” Nguyễn cho biết thêm. (Khi viết đến đây, tôi được biết, trong số những người đến đấu giá có cả xướng ngôn viên Mai Phi Long của đài truyền hình SBTN).
“Em đã dọn vào ở trong nhà này chưa?” Tôi hỏi.
Nguyễn cười, “Em ở đây gần hai tuần rồi chị.”
Tôi hỏi một câu rất vô duyên, nhưng bắt buộc phải hỏi, “Có thấy gì không?”
“Dạ không, chị thấy em mạnh khỏe không, có bị gì không?” Chủ nhà cũng tếu táo trả lời.
Được nước, tôi lấn tới, “Chị có thể vào nhà xem không?”
“Được chứ chị,” Nguyễn không đắn đo.
Tôi quay qua nhìn Đằng Giao đang đứng gần đó với ánh mắt đắc chí.
*Đằng Giao lần đầu bước chân vào căn nhà “nổi tiếng”?
Trong khi “mụ Ngọc Lan” liếng thoắng nói chuyện với chủ nhà, tôi vẫn âm thầm cầu xin Trời Phật hãy kêu Nguyễn đuổi chúng tôi đi. Ai dè Ngọc Lan lại đề nghị được vô xem nhà, mà chủ nhà lại vui vẻ đồng ý nữa.
Thấy Nguyễn đi đến mở cửa, tôi lặng người, nói vớt vát, “Vô nhà? Làm gì? Anh tin em mà.”
Không ai nói gì, tôi bèn níu kéo một cách yếu ớt: “Có phiền em không?” Nguyễn vẫn vô tình: “Không sao đâu anh.” Tôi định thoái thác, đòi ra xe lấy bất cứ cái gì đó nhưng liếc thấy vẻ hí ha, hí hửng trên khuôn mặt của Ngọc Lan, tôi đành “nhắm mắt, đưa chân.”
Tôi không biết Ngọc Lan cảm nhận điều gì, chỉ thấy cô ấy vừa đi vừa nhìn vừa nói, rất vui.
Còn tôi… Vừa vô nhà, tôi cảm thấy rùng mình, ớn lạnh, nổi da gà từ trên xuống dưới.
Tôi hỏi ngay Nguyễn, “Em vô đây đã có cúng kiếng gì không?”
Nguyễn thành thật, “Có mấy người khuyên em nên cúng, nhưng em không biết cúng như thế nào, em không có rành.”
Là người tin tưởng chuyện có thờ, có thiêng, tôi hơi hơi không thoải mái trong lòng.
Nguyễn vẫn một mực tỏ lòng hiếu khách trong khi vừa dẫn chúng tôi đi lòng vòng trong nhà, vừa nói, “Đó, bây giờ anh chị có hiểu vì sao em thích căn nhà này ngay từ lần đầu tiên chưa? Thoáng mát và vô cùng thoải mái,” Nguyễn khoe. “Bốn phòng ngủ, năm phòng tắm. Nhà bếp, lò sưởi, cái gì em cũng thích hết. Anh chị nhìn đi, không thể mua được một căn nhà đẹp như vầy với giá $700,000 quanh khu này.”
Căn nhà còn hơi bừa vì Nguyễn vẫn đang cho sửa một vài chỗ lặt vặt, nhưng nhìn chung, tôi không thấy gì là u ám như lời đồn đãi xưa nay. Vậy mà… vậy mà… Khoan, phải cho tôi giải thích trước, là tôi không nhát gan mặc dù tôi tin là có ma. Tôi tin rằng cõi dương và cõi âm cùng song song hiện hữu và tôi có cái “huệ” để cảm nhận được thế giới vô hình một cách khá “rõ ràng.”
Và, khi nhìn cái lò sưởi ở phòng ngoài, mắt tôi như hoa đi và người tôi rần rần khó thở. Khép nép bước lui, tôi mơ hồ nghe Ngọc Lan nhắc tôi chụp hình, một chuyện mà phóng viên nào cũng tự động làm theo phản xạ. Tai tôi như ù hẳn, mọi tiếng nói chung quanh như văng vẳng từ xa xa.
Hình như Nguyễn có mời chúng tôi lên lầu, coi phòng “master bedroom.” Nhìn “closet,” nhìn vào gương, nhìn cửa sổ chưa kéo màn, tôi như thấy một cặp mắt trắng dã đang chằm chằm theo dõi chúng tôi…
Tôi nhớ hình như Nguyễn có nói “muốn lên city” để hỏi về lai lịch căn nhà này, xem có ai từng chết ở đây, hay có án mạng không để “clear” hết mọi lời đồn.
“Anh Đằng Giao cũng tính lên Sở Cảnh Sát Santa Ana hỏi chuyện đó. Khi nào có kết quả sẽ cho em biết luôn,” hình như có tiếng Ngọc Lan trả lời.
Mọi ngóc ngách trong căn phòng bỗng trở nên sâu hút, sẵn sàng chụp kín lấy tôi. Nghĩ vậy thôi, chứ tôi không hề hé răng. Với tôi, đó là một cố gắng không nhỏ chút nào. Và tôi tin không ai biết tôi nghĩ gì.
Trên đường xuống cầu thang, hình như tôi phải vịn thật chặt vào thành gỗ vì lúc đó là thời điểm thuận tiện nhất để ma quỷ có thể xô tôi xuống đất, nếu họ muốn. Cái cầu thang, sao mà dài thăm thẳm, xuống hoài không tới.
*Ngọc Lan: “Cố gắng ‘tìm’ vẫn không thấy điều gì khác lạ”
Khi Nguyễn bấm khóa số mở cửa nhà, tôi bước chân vào bằng một cảm giác lạ lẫm của sự thích thú. Bởi, như đã nói, đây là điều tôi muốn phải có trong bài phóng sự của mình, nhưng muốn không có nghĩa là sẽ làm được, bởi, liệu có chủ nhà nào cảm thấy thoải mái khi nhà họ đang ở, mới mua, mà mình bước chân vào trong tâm thế đi tìm coi có… ma không. Có lẽ Nguyễn là trường hợp ngoại lệ đã đồng ý cho chúng tôi thực hiện việc này. Không phải chủ nhà này, tôi nghĩ bài viết mình không có tiếp những dòng sau.
Có lẽ cần nhắc lại là tôi là đứa rất sợ ma, dù chưa bao giờ nhìn thấy con ma nó to tròn mập ốm xấu đẹp ra sao. Và thú thật là trong suốt những ngày qua, khi bắt tay vào làm phóng sự này, đầu tôi cứ quẩn quanh nghĩ đến những chuyện ma quái rùng rợn, đến mức tôi gần như trở thành người đi ngủ sớm nhất trong nhà, trái hẳn với thường lệ.
Thế nhưng không hiểu sao tôi lại đi vào “căn nhà ma” với một tâm thế bình tĩnh, thậm chí thấy vui nữa mới lạ lùng!
Trong lúc Nguyễn nói vì sao em cảm thấy thích, thấy thoải mái khi vào nhà này, thì tôi vừa đi lòng vòng vừa cố tình bước chân về gian nhà có đặt lò sưởi. Vì sao? Nhiều người khi xem những tấm hình chụp bên trong nhà này lúc được rao bán, đều đặt dấu hỏi về chiếc lò sưởi, họ bảo nhìn nó rất “quái,” không như một lò sưởi bình thường, mà trông giống cái… bàn thờ nhiều hơn.
Tôi nhìn thẳng vào lò, xem có gì “bất ổn” gợi lên trong lòng không. Một cặp mắt lộ ra? Một gương mặt trắng hếu? Một bàn tay vẫy vẫy? Không có gì hết. Không thấy “feel” gì hết. Điều duy nhất tôi để ý là các góc cạnh của chiếc lò sưởi được làm bằng gỗ, có chạm trỗ hoa văn. Vậy thôi.
Khi nghe Đằng Giao hỏi Nguyễn chuyện cúng kiếng, tôi cũng phụ họa, “Sao không nói ba mẹ chỉ cho cách cúng?”
“Chắc em sẽ nói với ba chứ không nói với mẹ vì sợ mẹ lo, vì phụ nữ mà,” Nguyễn trả lời.
Tôi hỏi thêm, “Vậy ở nhà em có ai biết người ta đồn nhà này có ma không?” – “Chưa ai biết hết,” Nguyễn nói.
“Để em dẫn anh chị đi coi các phòng, trên lầu luôn. Em phải nói là nhà này rất rất đẹp luôn đó,” Nguyễn có vẻ rất nhiệt tình khi chúng tôi ghé thăm.
Đằng Giao hỏi lại, “Đi coi trên lầu nữa hả? Phải cởi giày ra hả? – Tôi nhìn Đằng Giao mà không hề biết nỗi sợ hãi đã ngập tràn trong lão, “Không cởi hư thảm người ta sao ông!”
Đi một vòng trên lầu, bỗng Đằng Giao nói, “Anh nói Nguyễn nghe, lúc anh tới thấy xe Nguyễn anh hơi ngại ngại, sợ sợ, vì hồi sáng Ngọc Lan có nói đi ngang thấy có ông bác già già, giờ anh nhìn thấy em trẻ măng… Anh hết hồn, hơi sợ sợ, tưởng đâu…” Câu nói Đằng Giao trôi vào thinh không.
Hỏi thì nghe Nguyễn nói ngoài hai anh em Nguyễn, còn có một cặp vợ chồng hơi lớn tuổi sống cùng trong căn nhà này.
Trong khi tôi còn đang tíu tít nhìn ngó từ ban công xuống đường, thì nghe tiếng Đằng Giao hối, “Thôi mình đi về để cho hai anh em Nguyễn còn đi ăn, thằng bé ngoài kia chờ.”
Chào ra về, nhưng tôi còn rào đón thêm, “Em có gặp chủ nhà bên kia bao giờ chưa?”
“Dạ có, họ tử tế lắm, họ có mời em cuối tuần sang ăn tối,” Nguyễn trả lời. “Chị định nói em dẫn qua nhà bên kia. Có em chắc dễ hơn.” Tôi gợi ý.
Sau một thoáng chần chừ, Nguyễn đồng ý.
(Ngọc Lan & Đằng Giao)
No comments:
Post a Comment