Không còn thấy nữa những cánh vông rơi,
Đỏ một góc đường, từng lê chân bước.
Từng chiều ngắm én về bên tháp nước,
Ngắm con thuyền. Ai thả lưới trên sông!?
Phan Thiết bây giờ
Cây me già có còn đó hay không ?
(Để nghe tiếng con tắc kè buông lời than thở!)
Tuổi học trò, và bài thơ tình ấp ủ,
Với những bước chân âm thầm, lang thang …
Phan Thiết bây giờ, đường dọc đường ngang,
Đi tìm nhà em, lối xưa lạc ngỏ,
Con đường Nguyễn Hoàng đang mùa phượng nở,
Giữa sân trường, mơ áo trắng em bay !
Giữa sân trường. Tôi đứng lặng, ngất ngây.
Nghe cây me tây già, thì thầm nhắc nhở
“Cô bé ngày xưa, cậu mê thuở đó,
Nay đã theo chồng, lạc nẻo trời mây..! “
Phan Thiết bây giờ, sao lắm đổi thay,
Chỉ còn biển. Muôn đời là vẫn thế !
Chỉ còn em. Ngạc nhiên rồi e lệ !
Khi thấy tôi đứng dưới mái hiên nhà ..!!!
Phan Thiết tôi thương vào tận thịt da,
Thương những cơn mưa, tắm truồng thuở nhỏ,
Thương bước chân hoang, đêm này đêm nọ,
Đường phố khuya hiu hắt bóng tôi về …!
Phan Thiết tôi thương gánh bún nhà quê,
Thương gói bắp hầm, tuổi thơ đói khổ.
Thương mẹ một thời, gian lao lam lủ,
Tủi phận nghèo. Thôi chẳng dám thương ai !
Phan Thiết tôi thương đồi cát chạy dài,
Thương những vườn dừa nên thơ, xóm Rạng.
Thương ai hai mùa dầm mưa dãi nắng,
Thương vô cùng. Phan Thiết của tôi ơi !!!
Lê Ngữ
No comments:
Post a Comment