Mấy ngày này, người Hà Nội đang lội. Nhớ cảnh Hà Nội những
năm sau 75 lúc chiếc xe u - oát bắt đầu vào Gia Lâm ngang qua cái cổng vòm kiến
trúc Gothic ngồ ngộ của trường đại học Bách khoa nổi tiếng miền Bắc một thời, biểu
tượng kết cấu tấm mỏng những năm 70. Nhớ mấy người bạn hiếm hoi chính gốc Hà Nội,
mấy mươi năm vẫn nét ấy của người Hà Nội. Thấy khó viết làm sao.
Vào đến Hà Nội, lo xong chuyện ăn ở, là vội vã hỏi thăm đường
đến mấy bờ hồ tràn đầy truyền thuyết thơ ca. Hồ Hoàn Kiếm có cái tháp rùa với đền
Ngọc Sơn hoang sơ cổ kính, muốn vào phải
băng qua cây cầu Thê Húc, đậm gam màu chữ Nôm của cụ Nguyễn văn Siêu. “Văn như
Siêu Quát vô Tiền Hán, Thư đáo Tùng Tuy thất Thịnh Đường”, người Việt mình cũng
oai dữ và chả sợ đứa nào. Dạo bộ ven bờ hồ trong cái không khí se se lạnh, ngắm
các búp hoa lộc vừng đỏ tươi bé xíu đong
đưa che phủ màn sương, theo đám đông người ngắm cụ rùa nổi lên hụp xuống… Kỷ niệm
nhất là lần đầu gặp mấy cô bé Hà Nội tung tăng trong áo len mũ dạ đủ kiểu nhiều
màu, mới nhìn thôi đã bị quát tháo “muốn gì” giọng Bắc rặt. Con gái ngoài đó dữ thiệt, không hiền như GH, MQ,
HT… gốc Bắc lớp mình.
Xong Hoàn Kiếm, dạo đường Cổ Ngư “xưa” đầy hoa ban hoa phượng,
xuyên qua Trúc Bạch Hồ Tây lăn tăn sóng vỗ, thăm đền Quán Thánh nhớ An Dương
Vương, đến chùa Trấn Quốc nhớ Lý Nam Đế, Ông Cha xưa giữ nước quyết liệt thật. Mỏi chân, ngồi ăn bánh cóng Tây Hồ,
nhìn và lại nhớ mênh mang về người Hà Nội.
Hà Nội còn nhiều hồ đẹp như Thiền Quang, Bảy Mẫu, Quảng Bá,
Thành Công, Giảng Võ…, bởi cái tên Hà Nội đã nói lên phần nào, vùng đất giữa các con sông, và cái lý của vua Lý Thái Tổ khi dời kinh đô Hoa
Lư về đất Thăng Long “… vùng đất cao ráo, nhiều sông hồ, sẽ không còn cảnh ngập
lụt như ở Ninh Bình…”. Rất tiếc, đời Lý đời Trần lại làm đê sông Hồng, làm cho
sông cao đê cao và Hà Nội thấp dần. Ý tưởng phá đê cũng đã xuất hiện từ đời Lý
đời Trần, nhưng, chiến tranh nối tiếp chiến tranh, cả nghìn năm phải lo chống
chọi từ phương Bắc, đến giai đoạn người Pháp vào, rồi 2 miền nội chiến, rồi đất
nước hết đánh nhau…, Hà Nội vẫn đơn giản vô tư chiều chiều ra đê sông Hồng ngắm
sông, nhìn cầu Long Biên trăm tuổi nhờ người Pháp xây dựng hay cầu Thăng Long
“vĩ đại” kỷ niệm mối tình Xô Việt.
Chính cơn lốc “đổi mới” mất kiểm soát trong phát triển đô thị,
cộng với lòng gian tham của con người, đã làm cho Hà Nội chìm lỉm. Người Hà Nội
đã quên chống ngập, lấn chiếm lấp hồ, vội vã thay bằng những tòa nhà cao tầng
cao vút, những khu đô thị tráng lệ vô hồn lẫn thiếu vắng tình người. Hà Nội phải
mở rộng cho bằng người ta, thủ đô mà lỵ, ôm Hà Tây chưa đủ, lấy thêm một phần
Hòa Bình Vĩnh Phú. Ngày kỷ niệm 10 năm, quan chức lãnh đạo ngồi trên cao mặt
mày hớn hở, trái ngược cảnh người dân Thường Tín Quốc Oai trần truồng lặn hụp cả
tuần lễ trong 2 mét nước, 7 ngày không dám tắm,
đến nay nước vẫn còn ngập đến nóc nhà. Mà cả làng biệt thự triệu đô Geleximco
Hoài Đức của bọn nhà giàu cũng khóc, bốn bề nước ngập mênh mông. Hà lội, không
vội được đâu. Đành bơi lòng vòng theo ông già Nguyễn Bính, nắng mưa là chuyện của
Trời, tương tư là chuyện của tôi yêu bà…
Mà ở VN, đâu phải chỉ một mình Hà Nội được lội, Sài Gòn cũng
xăn quần tới háng, Đà Lạt Buôn Ma Thuộc trên
cao Cà Mau Phú Quốc dưới biển đều trôi hết. Phá rừng lấp sông lấn biển, gian
tham đủ kiểu thì Trời tru Đất diệt là điều dễ hiểu. Chỉ tội người nghèo, người
vô tội, kể cả người ở đâu đâu. Vỡ đập thủy điện ở Lào vừa rồi, nhìn Google
Earth, thấy rừng Kontum bên mình trắng
bóc. Lo cho người Lào chưa xong, thì bên mình, nhà dân thị xã Kỳ Anh xuống sông
do xả lũ thủy điện Hòa Bình. Lấy đá vá Trời, vắt đất thay Trời làm mưa… những
khẩu hiệu vô thần có phần nào hoang tưởng, làm người dân tưởng mình là Tề
Thiên, cán bộ nghĩ mình lên Đại Thánh. Dân tứ xứ bạt núi phá rừng lấn sông lấp
biển, cán bộ định cư xây biệt phủ thu tô, lờ đờ nghẻo đầu nhứt tôm… nị hảo. Trời
Đất công bằng, mượn phải trả, các Tỉnh miền Tây, hà bá kéo nhà xuống sông, mấy
Tỉnh trên cao miền Bắc, Sơn tinh lấp vùi cả xóm.
Chỉ tội cho dân tình, dân Rạch Giá lấn biển nhậu nhẹt từ trưa
thì người Cà Mau biển lấn thức khuya tới sáng, ở Phan Thiết, Đức Long nở ra thì
Tiến Thành nhỏ lại, quan chức chỉ đường đại gia phá rừng ăn gỗ thì người dân tộc
chỉ còn lên mỏm núi hay vượt rừng qua Kampuchia. Thời nào cũng vậy, đời cha ăn
mặn thì đời con khát nước, “đầy tớ” ăn trộm thì “chủ” chỉ có nước đi ăn mày. Thế
giới chỉ có VN mới có cảnh bọn tham nhũng “trị” thằng tham nhũng, mới có trường
đại học quốc gia Hà Nội đào tạo thạc sỹ phòng chống tham nhũng. Hết biết, con
nít từ nhỏ đã thấm đòn tham nhũng thì
còn dạy ai cái nỗi gì. Miền Bắc còn ghê hơn, đi đẻ đã phải biết lót tay rồi.
Đi tàu ra Nha Trang dạy học mới đây, giường nằm chung toa với
mấy bà Bắc mới, ngang Bình Thuận chê nhà cửa đường xá gì mà lụp xụp xác xơ thế
nào ấy, không bằng chị bằng em mấy tỉnh ngoài Bắc, toàn nhà lầu đường nhựa bóng
ưởng. Bắt qua chuyện gái miền Tây làm biếng, thất học, chỉ thích lấy chồng
Trung Quốc Đài Loan, sao bằng gái Bắc, lo học lo làm chỉ lấy chồng VN. Nghe mà
buồn, thuế má bao nhiêu dồn về ngoài ấy, xây to ăn lớn. Học hành thi cử gì cũng
ưu tiên thành phần giai cấp, con em cán bộ, lại còn chắc ăn, gian lận nâng sửa điểm từ thi tốt nghiệp … Chấp hết đám
giỏi miền Nam cũng không học lại con dốt của bà.
Nha Trang lúc này khách sạn lấp đầy con đường dọc biển, nghẹt
xe nghẹt người Trung Quốc. Đi dọc đường Bạch Đằng tìm lại kỷ niệm xưa lúc nhỏ
ra ở nhà Cậu Mợ, căn biệt thự vẫn còn, cũ kỹ, đang treo tấm biển bán nhà, chắc
của chủ nhân mới một vị cán bộ nào đó. Tìm quán ăn đông người cho ngon, cũng gặp
toàn người TQ. Gọi Grabbike, xuống Viện Hải dương, cũng gặp toàn TQ. Hèn chi cá
đi hết, chỉ còn một con mao tiên, một con mao quỹ, ba con rùa biển, mấy con cá
mập con. Trưa hè, ngồi ghế đá nghĩ chân dưới bóng mát hàng cây bàng già bên
hông dãy nhà cổ kính người Pháp để lại, lại nhớ bạn. Người Nha Trang lâu quá vẫn
chưa về. Chắc là không về nữa rồi. Xế chiều, lại bắt xe ôm ra ngã sáu nhà thờ
đá mua mớ lan rừng quế trắng dã hạt Hòn Hèo về Sài Gòn chăm sóc cho vui. Không
thích đi ăn bánh căn bánh xèo Tháp Bà nữa, xem mấy món ăn MQ đưa lên facebook
đã thấy no bụng.
Sắp hết hè, phượng đỏ rụng gần hết. Lại lo chuyện học hành
cho con cho cháu, cho bằng mấy đứa Hà Giang, Sơn La, Hòa Bình. Ở Mỹ ở Tây vậy
mà sướng, đỡ lo…
Phạm Sanh, 72PBC
No comments:
Post a Comment