Họ đã chung sống bên nhau 62 năm,
nhưng thật không may, bà đã ra đi trước ông từ hồi tháng giêng. Mất mát
này để lại trong ông sự trống vắng vô hạn. Khi không làm sao có thể hóa
giải được nỗi niềm trong tâm, ông quyết định viết một lá thư gửi đến tất
cả mọi người. Lá thư ấy có thể khiến bạn rơi lệ và nhận ra ý nghĩa chân
thực của cuộc đời, nên đừng bỏ lỡ…
“Vợ tôi mất hồi tháng 1. Chúng tôi đã
lấy nhau 62 năm. Tôi đang nghĩ rất nhiều về tình yêu vì tôi đang đọc
thơ trữ tình của Shakespears. Định nghĩa về tình yêu thật khó nắm bắt,
có lẽ cũng vì thế mà chúng ta viết về nó không ngừng. Thậm chí, ngay cả
Shakespears cũng đã không thể chạm được đến nó. Tất cả những câu chuyện
tình vĩ đại dường như chỉ là sự hấp dẫn về thể xác. Không biết Romeo và
Juliet có yêu thích chung một cuốn sách hay một bộ phim không. Chỉ là về
thể xác mà thôi…
Chung sống 62 năm trở thành một cái gì hoàn toàn khác biệt. Vợ tôi thường nói: “Chúng ta là một”.
Hãy tin tôi, bà ấy không phải là kiểu
người nói năng khoa trương. Bà ấy giờ đây đã mất. Tôi chợt nhận ra, bà
ấy thật đúng. Chúng tôi gắn kết với nhau bằng tâm hồn thương yêu. Chúng tôi cùng chia sẻ những nghi lễ trong cuộc sống đời thường.
Tôi nhớ bà ấy mỗi khi tôi xem phim mà không thể hỏi cảm tưởng của bà ấy.
Tôi nhớ bà ấy mỗi khi đi ăn ở nhà hàng, khi không thể cùng bà san sẻ chút thức đồ thơm ngon.
Tôi nhớ bà ấy nhất là về đêm…
Hàng đêm, chúng tôi luôn cùng nhau đi ngủ vào một giờ nhất định…”
Humans of New York
Bài viết này được đăng trên trang Facebook của Humans of New York và đã nhận được 1,5 triệu lượt thích và gần 300 nghìn lượt chia sẻ.
Câu chuyện đã gợi lại nỗi niềm đau thương của nhiều người chịu cảnh mất mát trong cuộc hôn nhân.
Một người phụ nữ viết: “Họ nắm tay
nhau, đối xử với nhau một cách tôn trọng, và giữ cho gia đình tôi gần
gũi thân thiết với nhau. Ông tôi đã dẫn tôi vào giáo đường khi cưới và
buộc tôi hứa sẽ giữ gìn hôn nhân 60 năm”.
Cuộc đời là những cuộc vui hợp hợp tan
tan. Năm tháng cứ vô tình qua đi, không phải vì không cho con người cơ
hội đợi chờ mà là để người ta nhận ra “thời gian là có hạn” nên cần trân quý. Năm
tháng có thể biến màu vẽ của một bức tranh đẹp phai dần, nhưng lại bồi
đắp tình cảm giữa những con người với nhau thêm nghĩa nặng và ân sâu.
Năm
tháng có thể khiến những người thương nhau hòa thành một thể thống
nhất, họ có thể trở nên đồng cảm, yêu thương và thấu hiểu.
Tình yêu là gì? Là
câu hỏi mà một người đàn ông đã có 62 năm hạnh phúc cùng vợ mình muốn
hỏi. Ông cho rằng, một nhà văn như Shakepears cũng không thể hiểu được ý
nghĩa đích thực của tình yêu. Đối với ông, nó thật sự vô hình, một điều
gì đó khó nói thành lời, khó đặt tên và khó gọi thành tiếng; nó dường
như đã trở nên quá thiêng liêng giữa hai con người đã từng là xa lạ, rồi
lại thân thiết đến mức không thể gần gũi hơn. Tuy nhiên, rốt cuộc thì
kết thúc của tình yêu ấy vẫn là ly tan dù nó không phải trong đau thương
mà vốn rất bình yên và nhẹ nhàng.
Có lẽ, người đàn ông góa vợ đã không
thật sự nhận ra, rằng điều ông muốn hỏi không phải là “Tình yêu là gì?”
mà là “Cuộc đời là gì?”… Một câu hỏi lớn ông muốn hét thật to để hỏi vũ
trụ bao la, mong ai đó trả lời giúp mình khi ông đang chênh vênh với mất
mát một nửa. Cuộc đời là gì khi con người ta đã sống hết mình với lý
tưởng tốt đẹp, nhưng cuối cùng nhận ra chẳng có gì nơi đây là mãi mãi,
ngay cả tình yêu mà ông cho rằng nó đã từng rất lâu bền. Tại sao hạnh
phúc rồi lại phải chia ly, tại sao người ta trẻ rồi lại già, tại sao năm
tháng cứ trôi đi như vậy…? Hàng ngàn câu hỏi tại sao về ý nghĩa cuộc
đời con người, mà không ai có thể giúp ông giải đáp…
Xuân Dung – Hồng Tâm
No comments:
Post a Comment