Nhà
văn Tô Hoài mới mất vào ngày 6 Tháng Bảy năm 2014. Hồi nhỏ tôi chỉ biết
lờ mờ tên ông Tô Hoài vì say mê đọc truyện “Dế mèn phiêu lưu ký” của
ông. Nói thật, thời tôi còn nhỏ, đó là một trong những sách truyện rất
hiếm, viết cho con nít. Phần còn lại,
tôi đã tập làm quen rất sớm với những pho truyện Tàu như Tây Du Ký,
Thuỷ Hử, hoặc các pho truyện Kiếm Hiệp của Kim Dung.
Nhắc
đến con dế mèn, tôi lại nhớ đến một mẫu chuyện khôi hài khác về một kết
luận mà một khoa học gia nọ rút tỉa được khi nghiên cứu về… con dế.
Chuyện kể rằng, có một nhà bác học kia, đặt con dế trên mặt bàn, và vỗ
tay, thế là con dế nhảy tưng lên. Kế đến, ông bèn bẻ một chân của con dế
(tàn nhẫn quá!), và ông lại vỗ tay. Lần này con dế nằm vạ một chỗ. Thế
là nhà thông thái, sau khi đã bẻ chân nhiều
con dế như thế, bèn đúc kết một kết luận: “Khi ta bẻ chân con dế, não
bộ của nó sẽ bị hư hại và nó sẽ bị…điếc!”
Từ từ, bạn hãy kiên nhẫn đọc tiếp, và sẽ hiểu tại sao tôi kể chuyện con dế ở đây.
Tôi
đã viết nhiều về liên hệ giữa cholesterol và bệnh tim mạch, và cũng
viết về triệu chứng của bệnh mất trí nhớ. Tuy nhiên, tôi chưa trình bày
mối về liên hệ giữa cholesterol và bệnh mất trí nhớ.
Một mối liên hệ nghịch: cholesterol càng cao thì nguy cơ bị mất trí nhớ… càng thấp!
Hồi
nhỏ, thỉnh thoảng, mẹ tôi có mua não bò, đem chưng cách thủy, để ăn với
muối tiêu và rau răm. Ăn thì ăn, nhưng tôi thấy nghẹn cổ họng vì nó quá
béo, ngầy ngậy. Não người cũng thế, tuy nhỏ, chỉ chiếm 2% sức nặng của
cơ thể, nhưng nó chứa 25% tổng số cholesterol
trong người. Gần đây, rất nhiều bệnh tật, khiếm khuyết của não bộ, thí
dụ như bệnh mất trí nhớ, bệnh run Parkinson… nguy cơ tăng cao vì thiếu
cholesterol. Trên thực tế, người trên 70 tuổi, cholesterol càng cao,
càng sống lâu, càng ít bị truỵ tim và càng minh
mẫn hơn.
Các
tế bào thần kinh, cũng như các tế bào khác trong cơ thể, cần
cholesterol làm nguyên liệu cấu trúc cho màng tế bào. Những vỏ bọc tế
bào thần kinh, neuron, cũng được cấu tạo từ cholesterol, và, những “mạch
điện” thần kinh liên lạc với nhau, truyền tín hiệu
cũng nhờ vào cholesterol. Không có cholesterol thì những mạng thần kinh
nầy sẽ bị “chạm điện” và bị “mát dây”.
Ở đây, xin nói thêm về cholesterol một chút.
Chúng
ta thường lầm tưởng là có hai loại choleterol, LDL là loại xấu và HDL
là loại tốt. Thực ra chỉ có một loại cholesterol duy nhất là…
cholesterol! LDL (low-density lipoprotein) hay HDL (high-density
lipoprotein) chỉ là tên gọi của chất protein chuyên chở
cholesterol mà thôi. Người ta cho rằng HDL là loại tốt vì nó chở
cholesterol dư thừa về trở lại trong lá gan, như thế là làm sạch mạch
máu, còn LDL là loại xấu vì nó chở choleterol ra ngoài, làm dơ mạch máu.
Gần đây những nghiên cứu mới cho biết, HDL cũng
không hẳn là tốt: người có HDL cao vẫn bị bệnh tim, như thường.
Thật
ra LDL có nhiều kích thước khác nhau, và trước LDL còn có những “xe
chuyên chở” khác nữa như VLDL (very low density, loại nhẹ) và IDL
(intermediate density, loại trung bình). Để dễ hiểu, mạch máu của bạn là
một xa lộ, HDL là những xe tải 18 bánh chở cholesterol
dư thừa đi ngược chiều về là gan. Còn các loại xe khác, to nhỏ như xe
đạp, xe gắn máy, xe ba bánh, xe bốn bánh, xe thồ, xe lam… chở
cholesterol, tiếp liệu ra… mặt trận. Như thế, một khi tuyến đường bị
nghẽn, không phải là vì cholesterol mà vì đường xá bị hư
hại, bị “ổ gà”, bị bom mìn khủng bố chẳng hạn. Những xe nhỏ VLDL, IDL,
LDL thường dễ bị sụp hố và làm nghẽn đường mạch máu. Trong trường hợp bị
gãy cầu xa lộ thì xe 18 bánh HDL cũng gây ra tai nạn, như chơi.
Tháng
2 năm 2012, chính cơ quan FDA công nhận rằng, thuốc giảm cholesterol
statins có thể làm tăng nguy cơ bị lú lẫn và mất trí nhớ. Đồng thời một
nghiên cứu trong Tháng Giêng năm 2012, cho thấy phụ nữ dùng statins có
nguy cơ bị bệnh tiểu đường tăng 42%. Người
bị bệnh tiểu đường, lại có nguy cơ bị bệnh mất trí nhớ tăng gần gấp 3
lần. Khi đường thặng dư trong máu sẽ gây ra hiệu ứng “ làm mứt” hay
“thắng đường, rim tôm” những phân tử cholesterol, làm cho chúng dính
chùm với nhau và dính vào các chỗ lở loét trong mạch
máu. Tương tự như mạch máu tim, não bộ đã thiếu cholesterol lại còn bị
nghẽn mạch máu não, sẽ đưa đến tình trạnh hao mòn sớm, gây ra các chứng
bệnh về hệ thần kinh.
Khoảng
thập niên 1970, lượng cholesterol 240 mg/dL được xem là bình thường.
Sau khi thuốc statins ra đời, mức độ ấy giảm xuống còn 200mg/dL, với LDL
dưới 130 mg/dL. Nếu bạn có người thân trong gia đình bị truỵ tim, nhiều
bác sĩ sẽ bắt bạn uống statins để giảm
chỉ số ấy xuống dưới 180mg/DL, và LDL phải dưới 70 mg/dL! Từ khi thuốc
statins ra đời đến nay, chỉ số bị truỵ tim cho những người dùng thuốc,
giảm từ 3% xuống còn 2%, trong khi tỉ số bị bệnh mất trí nhớ tăng gần
gấp ba.
Sẵn
đang nói về xe và xa lộ, dường như cách chữa bệnh xe nhả ra khói
(cholesterol cao) hiện nay là bằng cách, bịt ống khói hoặc là huỷ bớt
một, hai xy-lanh (uống stains kinh niên) để cho xe chạy bớt ra khói,
thay vì làm sạch đường ống dẫn xăng và thay xăng
dầu (thể dục thể thao, cải thiện thức ăn, bớt đường và tinh bột).
Đến đây bạn đã hiểu tại sao tôi kể chuyện nhà khoa học gia và con dế, phải không?
BS. Hồ Ngọc Minh
Cám ơn PBC/HN . Đã cho tôi đọc những bài rất hay và gía trị.
ReplyDelete