Câu chuyện bắt đầu từ một người nông dân nghèo tên Fleming ở Scotland.
Một
ngày nọ ông đang làm việc để nuôi gia đình thì bỗng nghe tiếng
kêu cứu từ cái đầm lầy gần đó. Ông vội chạy đến nơi thì
nhìn thấy một cậu bé bị sa lầy trong ao, sình ngập đến đầu.
Cậu đang giãy giụa gào khóc. Người nông dân liền lập tức cứu
cậu bé lên bờ.
Hôm
sau, một cỗ xe sang trọng đi tới căn lều của Fleming. Một quý
ông ăn mặc sang trọng bước ra, tự giới thiệu mình là Randolph
Henry Spencer Churchill, cha của cậu bé mà được ông cứu sống
ngày hôm qua. Ông ta nói: – Tôi đến để cảm ơn và hậu tạ anh đã
cứu mạng con trai tôi!
Ông
Fleming đáp: – Không có chi. Đây là chuyện nên làm và ông không
cần phải hậu tạ, thưởng công. Tôi quyết không nhận đâu. Ngay lúc
đó, cậu con trai khoảng 10 tuổi của Fleming bước vào lều.
Ông nhà giàu hỏi: – Đây là con trai anh phải không? – Vâng – Ông Fleming trả lời đầy vẻ tự hào.
Nhà quý tộc ân cần hỏi cậu bé: – Khi lớn lên, cháu muốn làm gì?
Cậu
bé nhỏ nhẹ thưa: – Thưa ông, chắc cháu sẽ tiếp tục nghề làm ruộng của
cha cháu. Nhà quý tộc lại gặng hỏi: – Thế cháu không còn ước mơ nào lớn
hơn nữa sao?
Cậu
bé im lặng cúi đầu một lúc rồi mới trả lời: – Dạ thưa bác, nhà cháu
nghèo thế này thì cháu còn biết ước mơ điều gì nữa đây? Lại tiếp tục một
câu hỏi chân tình: – Nhưng bác muốn biết, nếu cháu được phép mơ ước thì
cháu sẽ ước mơ điều gì? Và lần này cũng lại là một câu trả lời thật
thà: – Thưa bác, cháu muốn được đi học, cháu muốn trở thành một bác sĩ! –
Vậy thì cho phép tôi đề nghị như thế này anh Fleming, hãy để
tôi chu cấp việc học cho con trai anh hệt như tôi đã lo cho con
trai mình.
Nếu
con trai anh mà giống tính cha nó thì tôi tin rằng ngày sau này
cậu ấy sẽ trở thành một người mà cả hai chúng ta đều hãnh
diện. Ông Fleming nhà nghèo nghe vậy thì đồng ý.
Thế
là từ đó cậu con trai của Fleming được theo học tại những
trường danh tiếng và tốt nghiệp đại học Y khoa Stainte-Marie ở
London. Nhờ có hoài bão lớn lao, không ngừng phấn đấu, cuối
cùng tài năng của cậu cũng được cả thế giới công nhận. Cậu
chính là bác sĩ lừng danh Alexander Fleming.
Vào
năm 1927, bác sĩ Alexander Fleming là người đã chế ra thuốc
kháng sinh Pénicilline cứu mạng được không biết bao nhiêu người
trên thế giới. Năm 1945 ông được trao giải Nobel về y học.
Vài
năm sau, người con trai của quý ông được cứu sống khỏi đầm lầy
ngày xưa bị bệnh viêm phổi. May nhờ chính thuốc Pénicilline
này đã cứu cậu thoát chết. Tên cậu chính là Winston Churchill,
sau này cậu trở thành một vĩ nhân, là người mà cả nước Anh
đều tự hào và hãnh diện. Đó chính là Thủ tướng trứ danh của
nước Anh – Winston Churchill.
Điều
thú vị là Ngài Winston Churchill và bác sĩ tài danh Alexander
Fleming là đôi bạn rất thân của nhau trong suốt cuộc đời. Bác
sĩ Alexander Fleming mất năm 1955 tại London ở tuổi 74 và Thủ
tướng Winston Churchill mất năm 1965 ở tuổi 91 tại London. Cả hai
ông đều yên nghỉ trong cùng một nghĩa trang. Điều này chứng minh
rằng: “Hành thiện nhất định sẽ gặp thiện báo. Tất cả những
gì ta cho ra đều sẽ được nhận lại.
Bạn
đừng lo sẽ mất đi, những gì bạn đã cho, tặng cho người khác
bằng cả trái tim thì nhất định sẽ không mất”. Vì vậy đừng
quá coi trọng đồng tiền, mà hãy tô bồi phẩm hạnh, đạo đức.
Vì đức hạnh và lòng tốt của bạn sẽ tạo ra thiên đường cho
chính bạn và những người xung quanh…
Xin
hãy gởi câu chuyện này đến tất cả bạn bè của bạn. Mong rằng
cuộc sống tất cả chúng ta đều tươi sáng, tốt đẹp hơn. Hãy mở
rộng tấm lòng, tích đức tu thiện hầu cải tạo vận mệnh cho
chính mình.
ST
No comments:
Post a Comment