Ông Warren Buffett đi cùng vợ là bà Astrid.
(Hình: Scott Olson/Getty Images)
CEO
của định chế tài chánh Berkshire Hathaway là ông Warren Buffett, vừa
đây, trong dịp kỷ niệm 12 năm ngày thành hôn của ông với bà Astrid, đã
chia sẻ: “Đối với tôi, việc kiếm tiền sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu không
có ai khác, tựa như người vợ, cùng chia sẻ phú quý với tôi.”
Ông nói với tạp chí Forbes: “Không nghi ngờ gì nữa với chân lý muôn
đời đúng là cuộc sống của chúng ta sẽ trải nghiệm những niềm vui trọn
vẹn với một người bạn đồng hành trung tín. Sẽ có nhiều lợi lạc to lớn
đến từ cái quan điểm riêng tư này của một người chủ trương đời cần có
tri âm. Đây là thực tế hiển nhiên trong hôn nhân, theo tôi, đây là quyết
định quan trọng nhất bạn đã làm. Bạn kết hôn với một người thực sự là
cộng tác viên tốt thì đây chính là yếu tố quan trọng nhất sẽ giúp hình
thành vừa hạnh phúc, vừa thành công của bạn trong cuộc sống. Tôi là kẻ
rất may mắn trong lãnh vực này.”
Nhận
định của ông Buffett không là ngoa ngữ mà được các công trình nghiên
cứu khoa học hỗ trợ. Một cuộc nghiên cứu do trường đại học Carnegie
Mellon University thực hiện cho thấy những ai có được người phối ngẫu
luôn sẵn sàng hỗ trợ, sẽ có nhiều cơ may đạt tới thành công hơn.
Các nghiên cứu gia tiến hành tìm hiểu 163 cặp đôi hôn nhân, phát hiện
rằng những ai có chồng hay vợ tâm thế tích cực, luôn ủng hộ người bạn
đời của mình, sẽ dễ dàng chấp nhận đương đầu với những thử thách lớn.
Vài tháng sau những thử thách này, phúc trình cho thấy các đương sự cảm
nhận tự ngã trưởng thành hơn, đạt được hạnh phúc và sự mãn nguyện trong
lòng hơn.
Chia sẻ với tạp chí Forbes, ông Buffett nói: “Bà vợ đầu của tôi,
Susan Buffett, là một trong những người thầy vĩ đại của tôi bên cạnh phụ
thân tôi là Howard đã quá cố và thầy phụ giáo của tôi là Benjamin
Graham.”
Bà Susan qua đời năm 2004, sinh thời là người phụ nữ thứ 17 giàu nhất
thế giới, từng giữ vai trò tổng giám đốc công ty Berkshire Hathaway và
đồng thời cũng là chủ tịch sáng hội Buffett Foundation.
Năm 2006, ông Buffett tục huyền với người bạn gái thâm giao Astrid
Menks qua một lễ cưới trang trọng và đơn giản cử hành đúng vào sinh nhật
thứ 76 của ông. Chú rể mặc y phục đi làm hằng ngày, cô dâu mặc áo sơ mi
lụa và quần tây trắng, chủ trì buổi liên hoan nhỏ tổ chức tại nhà cô
con gái Susie của chú rể ở Omaha, tiểu bang Nebraska. Chú rể còn các con
trai lúc đó xuất ngoại vì công việc nên những người hiện diện chỉ gồm
cô chủ nhà Susie, em gái bà Menks và ông chánh án chủ tọa buổi lễ với
phần nghi thức hoàn tất trong vòng mười lăm phút.
Theo ông Buffett, “mặc dầu có lẽ các bạn không có sự chọn lựa cách
thế vào đời và hoàn cảnh khôn lớn song các bạn hẳn có thể nói đôi ba
điều về đối tượng bạn muốn cùng người đó trao xương gởi nạc.”
Thời yêu đương hẹn hò, ai cũng có nhiều hơn đôi ba điều thật tốt đẹp
để nói về người bạn đường tương lai nhưng câu chuyện kết thúc thế nào,
có giống như dự đoán lúc ban đầu hay không thì lại là điều rất khó tiên
đoán.
Cuộc đời của ông Warren Buffett có những thành tựu lớn lao cả thế
giới biết, đã tới từ câu nói ngắn gọn do chính ông thốt ra: “Tôi là kẻ
rất may mắn trong lãnh vực này.” Thiếu hai chữ “may mắn” như một bí
nhiệm, mọi nỗ lực của con người, kể cả tài năng, cũng đành mai một.
Sống đến một tuổi đời nào, con người không còn mảy may ngờ vực gì về
sự bất toàn được xem là yếu tính của cuộc sống. Luôn có một điều gì ray
rứt trôi chảy ngoài tầm tay con người đưa tới thất vọng, oán than, nếu
như con người không ý thức để chuẩn bị mình đón nhận và ứng xử.
Ở nhà, tôi dùng nước nóng trong cái bình thủy điện tự động, vừa nấu
nước sôi vừa giữ được nhiệt độ. Có một đường vạch bên trong cái bình,
chỉ mức chứa tối đa của nó. Trước khi sử dụng, tôi đọc kỹ cách dùng và
bảo trì cái bình, luôn luôn đổ nước đúng ở mức được phép. Tất nhiên
không có trục trặc nào xảy ra. Cái bình thủy hoạt động liên tục và rất
tốt gần một thập niên.
Vừa qua, bạn tôi ở xa về chơi, thấy nước trong bình cạn nên châm nước
giúp tôi. Bất chợt nghe tiếng bạn la chói lói trong bếp vì chị không
đóng được nắp cái bình thủy xuống. Tôi chạy ra, loay hoay thử. Đúng là
không thể đóng được mặc dù khoảng cách giữa cái nắp và miệng bình chỉ là
khoảng không. Đảo mắt một lúc mới thấy ra bạn tôi tiện tay đổ nước đầy
bình, vượt qua đường vạch báo động.
Tôi thật tình không hiểu nguyên tắc vật lý nào ngăn cái nắp bình thủy
không đậy xuống được một khi mực nước quá lằn ranh cho phép mà chỉ hiểu
đơn sơ là tôi không thể tham công tiếc việc, đổ lấy được nước đầy bình
thủy khiến trục trặc nảy sinh.
Trong đời thường, như một câu ngạn ngữ Pháp mà tôi thuộc nằm lòng:
Tout excès est mauvais (quá độ là không tốt), có lẽ mọi người đều biết
điều giản dị này, chỉ không biết thế nào là “quá độ” vì đâu phải ở đâu,
lúc nào cũng có đường vạch báo nguy, thậm chí, được lập trình sẵn như
máy điện toán? Cho nên, “vấn đề” luôn xảy ra, từ nhẹ đến nặng, may (lại
may!) lắm thì chữa kịp, nhiều khi không may, hết thuốc chữa!
Ở tuổi 76 cách đây 12 năm, tỷ phú Warren Buffett cảm nhận ông là một
người may mắn. Lúc đó, mùa Hè đang rực rỡ xung quanh ông. Kẻ viết bài
này ở vị thế xa tít mù tắp với nơi ông đứng, ngước nhìn ông như kẻ ngắm
sao trời, cũng cảm thấy mình may mắn theo cách riêng. Nhiều mùa Hè trôi
qua, nhiều mùa Đông tiếp theo cũng trôi qua, nay ông 88 tuổi, có vẻ như
may mắn vẫn theo ông.
Như một bí nhiệm lạ thường hay do công lao vun xới mà có? Nghe nói
người ta trả nhiều trăm ngàn vào quỹ từ thiện do ông bảo trợ để được
tham dự bữa ăn tối với ông, được ông chia sẻ kinh nghiệm thành công của
ông về mọi phương diện trong cuộc sống. Tôi tự hỏi liệu ông có chia sẻ
được sự may mắn không dù tôi cực tin ông là một người có lòng quảng đại?
Trong những cái khổ vây hãm đời người, cái khổ khó tránh là bệnh nạn.
Y học lâm sàng cắt nghĩa được nguyên do gây bệnh nhưng không cắt nghĩa
được nguyên do ấy từ đâu mà có? Do đâu mà phát sinh? Hay tại sao điều
kiện là một mà kết quả lại là hai, ba…? Khi không giải thích được cặn
kẽ, người ta đổ cho số phận và số phận trong trường hợp này, đồng nghĩa
với may mắn/không may mắn. Chấm hết.
Vậy nên, may mắn muôn đời là cứ là một ẩn số không có lời giải, chi
phối buồn vui của cả nhân loại mà không ai có thể chủ động. Tôi trải qua
một quãng thời gian dài sống bình yên, hầu như không có dịp nhớ đến
cuộc đời còn có những rủi may bất thường, không hẹn trước.
Thỉnh thoảng nghe bạn bè nhận xét: “Chị cứ gọi là sống trăm tuổi
nhé!” tôi nghĩ bạn vì tình cảm mến mà chúc tụng quá lời tuy trong lòng
có trộm nghĩ, một phần sức khỏe là do di truyền từ bố mẹ, phần khác do
ăn uống đạm bạc, hồn trí an tịnh và thường xuyên tập thể dục.
Cho tới một hôm, bắp chân bên phải của tôi bỗng nhiên đau kịch liệt,
khiến tôi phải bỏ việc đi bộ hằng ngày từ nhiều chục năm qua. Đứng lên,
ngồi xuống, nằm, cúi, khom lưng, trở mình, mỗi một cử động là một cơn
đau thắt ruột.
Đi gặp bác sĩ, ông khám nghiệm kỹ lưỡng, xét nghiệm đủ thứ và phán
rằng: “Đây không phải là bệnh bà nhé! Khi tuổi lớn (ông tế nhị nên không
nói khi về già, sợ bệnh nhân bị ám ảnh) các mạch máu không làm việc hữu
hiệu nữa, co bóp nhiều, gây ra cảm giác đau đớn. Bà cần mang loại vớ
chật để giúp máu lưu thông dễ hơn. Đau quá thì có thể uống Advil.” Tôi
vâng lời bác sĩ, chỉ không uống Advil.
Tôi mua vớ chật, dệt bằng nhiều loại vật liệu khác nhau, trùm cả bàn
chân hay để hở nửa bàn chân, chả có vớ nào “works” mà nóng nực muốn tắt
thở. Quyết định bỏ mang vớ, phải nín luôn không dám than thở vì các cô
con gái làm việc ở nhà thương, sẵn sàng mắng mỏ: “Mẹ cứng đầu, không
chịu mang vớ thì phải chịu đau thôi!” Tôi chỉ thắc mắc nhưng nể tình
không hỏi lại bác sĩ “Vì sao cả hai chân tôi cùng lớn tuổi mà chỉ một
chân bị đau?” Hỏi thầm xong, chợt nhận ra tôi có may mắn. Đau cả hai
chân thì ngồi xe lăn rồi!
Tây y không chữa nên nghe thầy châm cứu, điểm huyệt, thầy lang ở đâu
hay là tôi tìm tới. Bệnh không chuyển, ngày càng đau hơn. Hết tiền mặt
nhưng còn thẻ nhựa. Ai mách thuốc gì, bảo là rất hiệu nghiệm, cũng theo.
Nhắm mắt uống chưa hết một chai nhỏ, thấy đôi chân múp míp như khoai
lang Mỹ, sợ quá bèn thôi, vứt thuốc đi để lo chữa bệnh bàn chân bị phù!
Nào rễ tranh mía lau. Nào bo bo hầm chân gà. Nào lá lốt vừa ăn vừa uống.
Nào xoa bóp với mật gấu pha rượu…
Loanh quanh gần nửa năm trôi đi, tôi với bệnh thập thò rình nhau hết
sáng qua chiều, hết chiều qua sáng, có lúc tưởng hết rồi lại không hết
và ngược lại, tiếng Anh gọi tình trạng này là on and off, tiếng Việt gọi
là bệnh giả đò hay bệnh ma làm. Cuối cùng đành mặc kệ, thử “trơ gan
cùng tuế nguyệt để xem con Tạo xoay vần tới đâu?” Chả biết con Tạo là
ai, có thật hay không nhưng thời gian quả có xoay vần, nóng lạnh thay
nhau bốn mùa và, bà thầy tử vi đoán vận mệnh như thần: “Qua hết Tháng
Tám Âm Lịch thì cô hết bệnh.”
Chưa hết Tháng Tám Âm Lịch, chân tự nhiên bớt đau, không còn nặng như
đá đeo nữa nên đi lại như bước trên bông mềm, bạn cùng đi cứ phải cho
mượn cánh tay. Tôi buồn cười tự nhủ: chắc phải tập đi như trẻ con sau
tuổi thôi nôi. Nằm, ngồi, đứng lên, khom xuống, di chuyển đã dễ dàng hơn
nửa năm vừa qua, cũng chẳng biết tại sao hay nhờ cái gì? Hay là hết rủi
thì lại may?
Kết luận sau cùng: vẫn là chuyện rủi may luôn xảy ra mà con người tu
tập cỡ nào cũng không thể kiểm soát được để làm chủ lấy mình. Bao giờ
thì cái iPhone vạn năng có đáp số cho vấn đề này?
No comments:
Post a Comment