Dạo:
Phi châu
một thoáng trời xa,
Long đong lữ khách không
nhà tìm quên.
Cóc cuối tuần:
(Để ghi nhớ chuyến đi thăm một số quốc gia ở miền nam Phi châu: South Africa, Zimbabwe, Botswana
và Namibia.
Cám
ơn chị Lệ-Chi và Lệ-Hà đã bỏ nhiều công sức và thời giờ để tổ chức chuyến đi đặc
biệt này)
Phi Châu Một Thoáng
Có một gã da vàng thôi vướng bận
Theo bạn bè lần đến tận Phi châu,
Mặc thời gian vùn vụt vút qua đầu,
Rón rén tạm quên nỗi sầu mất nước.
Ngày tất tả, lon ton cùng cất bước,
Ôm máy hình, mắt trợn ngược trợn xuôi,
Háo hức xem phong cảnh lạ xứ người,
Hí hửng nếm thử cuộc đời lãng tử.
Vài ba bữa lại phải dời chỗ ở,
Lúc thị thành, lúc giữa chốn hoang vu,
Lúc trầm mình trong bóng tối âm u,
Lúc chói nắng gần mù đôi mắt héo.
Chân lân la khắp nẻo,
Trời cao khéo vẽ vời,
Đẩy đưa đoàn lữ khách đến tận nơi
Thủy tổ của loài người xưa đã sống.
Thoáng bồi hồi xúc động,
Biết mọi người cùng dòng giống với nhau,
Dù Á, Âu, Úc, Mỹ hoặc Phi châu,
Cũng đều đáp chung chuyến tàu "nhân loại".
Đường xa không quản ngại,
Miệt mài mê mải rong chơi,
Chân sẵn đà sục sạo khắp nơi,
Ngậm ngùi ngắm bao cảnh đời khác biệt.
Kìa biệt thự của những tay tài phiệt,
Nọ vũng lầy kẻ nghèo kiết dung thân.
Nhớ tới quê xa, lữ khách bần thần,
So cảnh cũ, thấy có phần gần gũi.
Trời nắng gắt, dọc con đường tắm bụi,
Nhìn trẻ tan trường lủi thủi bên nhau,
Lòng nguyện thầm sao cho chúng ngày sau,
Sẽ thoát được đáy vực sâu nghèo đói.
Rời phố thị, theo lối mòn len lỏi,
Xe vầy đoàn, te tái nối đuôi nhau,
Mắt láo liên, ngó trước lại nhìn sau,
Tưởng chừng có tiếng rừng sâu thúc giục.
Bầy sư tử hiền lành như gia súc,
Trong nắng chiều lục tục dắt nhau đi.
Từng thớt voi tẩm bùn đất đen sì
Đủng đỉnh bước, chẳng có gì e sợ.
Người nhìn thú, mặt tươi cười tở mở,
Thú nhìn người hờ hững tựa không quen.
Gặp nhau đây, có phải bởi vì "duyên",
Hay là chỉ trò hên xui may rủi.
Trăm năm nữa, núi vẫn còn là núi,
Xác thân này thành cát bụi đã lâu.
Nhưng thôi xin đừng nói chuyện ngày sau,
Khi hiện tại vẫn còn đau xót dạ.
Cây cố quận biết bao lần đổi lá,
Sao mình hoài trên đất lạ lang thang,
Không quê hương, không mồ mả xóm làng,
Ôm một gánh hành trang chờ hết kiếp.
x
x x
Hỡi người bạn Phi Châu vừa quen biết,
Vì miếng ăn phải mỏi mệt ngược xuôi,
Hãy vui lên vì bạn chỉ nghèo thôi,
Còn may mắn hơn dân tôi gấp bội.
Chính quyền bạn, nếu có điều lầm lỗi,
Chắc cũng không hề đến nỗi bất nhân,
Cũng không hề vì muốn được vinh thân,
Mà tàn nhẫn xua dân vào kiếp nạn.
Lững thững dạo qua phố phường của bạn,
Thoáng băn khoăn nhìn những bảng chữ Tàu,
Thầm lo cho xứ sở bạn ngày sau
Sẽ bất hạnh thành chư hầu bọn Hán.
Tôi mong mỏi giới cầm quyền xứ bạn
Đừng đê hèn như Cộng sản Việt nam,
Đã ngu đần, lại tàn ác, tham lam,
Đem bán hết giang san mình cho Chệt.
Chính phủ bạn, nếu lơ là chẳng biết,
Để mưu mô quỷ quyệt của giặc Tàu
Được thi hành, thì chỉ ít lâu sau
Phi châu sẽ buồn đau như đất Việt.
Nỗi sầu thêm da diết,
Đã đến giờ phải từ biệt ra đi.
Trước giây phút phân ly,
Xin Thượng đế độ trì cho các bạn.
Trần Văn Lương
Cali, 10/2018
No comments:
Post a Comment