Đại tá Bruce Hollywood.
Câu
chuyện bắt đầu từ Lầu Năm Góc hay còn được gọi là Ngũ Giác Đài, trụ sở
Bộ Quốc phòng Mỹ. Vào một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác
của năm 2005, khi bình minh còn chưa thức giấc, Đại tá không quân Bruce
Hollywood bất ngờ bị gục ngã bởi một cơn đau tim và anh nghĩ: “Chết là
thế này đây”.
Sống
gần nửa đời người, từng trải qua bao sóng gió cuộc đời, sự rèn giũa
khắt khe trong quân đội, nhưng Đại tá Bruce chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc
anh phải đối diện với cái chết một cách bất ngờ như thế này. Nằm trên xe
cứu thương, Bruce nghĩ nếu đây là những giây phút cuối cùng anh còn
được thở, thì sẽ có 2 việc trên đời khiến anh cảm thấy hối hận nhất. Hai
việc đó chính là: Anh không thể giúp con trai mình vào đại học và tìm
lại người mẹ đẻ của mình tại một đất nước cách anh nửa vòng Trái đất,
Nhật Bản.
Chỉ khi đối diện với sự ra đi, người ta mới hiểu điều mình nuối tiếc.
(Pinterest)
“Tôi
vẫn biết mình là con nuôi, vì tôi mang trên mình đặc điểm của người
châu Á, mặc dù bố tôi là người Ireland và mẹ tôi là người Na-uy”, Đại tá
Bruce tâm sự về hoàn cảnh của mình. Và bố mẹ thường nói với tôi rằng:
“Chúng ta đã đặc biệt chọn con. Vì vậy, con thậm chí còn là người đặc
biệt hơn những người khác”.
Có
lẽ, cũng bởi cuộc sống đủ đầy và hạnh phúc trong gia đình của bố mẹ
nuôi, từ nhỏ đến lớn Bruce chưa một lần cảm thấy thiếu thốn hay thiệt
thòi; và anh cũng không có ý định sẽ tìm lại người mẹ đẻ của mình dù
từng được bố mẹ nuôi gợi ý. Tuy nhiên, chỉ đến khi đối diện với thời
khắc quan trọng, người ta mới hiểu có những điều ẩn giấu sâu thẳm trong
tâm trí mà bình thường họ vẫn không biết.
Ngay
sau khi phục hồi từ cơn đột quỵ, Đại tá bắt đầu thực hiện kế hoạch đi
tìm lại người mẹ ruột của mình. Đầu tiên, Bruce muốn gửi tới bà một lá
thư bí mật, anh muốn mẹ mình có một sự chuẩn bị, nhỡ chăng bà không muốn
tất cả mọi người biết về sự tồn tại của anh. Trong lá thư gửi mẹ của
Đại tá Bruce có đoạn viết:
“Cuộc
sống của con rất tốt đẹp. Con là một Đại tá của Không lực Hoa Kỳ. Con
có những đứa con xinh đẹp. Cuộc sống của con thật sự rất tốt”.
“Cuộc sống của con thật sự tốt đẹp”. (Ảnh: Pinterest)
Gửi
đến Đại sứ quán của Nhật Bản tại Mỹ và Đại sứ quán Mỹ tại Tokyo những
thông tin mà mình biết về người mẹ đẻ tại Nhật, nhưng Bruce đều nhận lại
được tin báo rằng, tài liệu anh gửi không đủ để họ bắt đầu một cuộc tìm
kiếm. Bruce nhờ đến một thám tử tư có tiếng, nhưng anh ấy cũng không
giúp gì được Bruce. Vậy nên, Bruce cảm thấy vô cùng thất vọng và muốn bỏ
cuộc. “Tôi đã cố. Tôi thử mọi cách có thể, nhưng thật không may mắn”,
Bruce tâm sự.
Vài
tháng sau, khi dừng chân ở sân bay quốc tế Dulles trên đường tới một
hội nghị quân sự tại Đức, trong lúc ngồi đợi làm thủ tục, Bruce ngồi
cạnh một người đàn ông có tên là Harry Harris, đô đốc chỉ huy hạm đội
Thái Bình Dương hiện đang được đề cử làm đại sứ tại Hàn Quốc.
Như
cái sự dễ gần thường ngày, đại tá Bruce kể cho đô đốc Harry nghe về cơn
đau tim và khao khát mong tìm lại người mẹ ruột tại Nhật Bản của mình.
Và thật ngạc nhiên, Harry đáp lại câu chuyện của Bruce bằng một câu nói
nghiêm túc: “Bruce, tôi có thể giúp anh”.
Cảm
ơn tấm lòng của người bạn tốt, nhưng Bruce nghĩ rằng Harry cũng chẳng
thể nào giúp mình, nên anh không quên kể thêm về lý do vì sao anh đã bỏ
cuộc: “Anh biết không, anh là một đô đốc thật đấy, nhưng anh sẽ không
thể giúp tôi việc này được đâu. Tôi đã tới Đại sứ quán, tôi từng cố
gắng, nhưng kết quả là vô vọng, anh sẽ không thể giúp tôi được đâu”.
Nhưng Harry chỉ nhìn Bruce và trả lời một cách nghiêm túc và chắc chắn
hơn: “Bruce, nghiêm túc đấy, tôi có thể giúp”.
Mẹ xin lỗi. ( Videoblock)
10
ngày sau, khi đang ngồi trên chiếc ghế quen thuộc trong Lầu Năm góc,
chiếc điện thoại bàn của Đại tá Bruce reo lên. Là Đại sứ quán Nhật Bản
gọi đến:
– Đại tá Hollywood, chúng tôi rất vui mừng thông báo cho ông biết là chúng tôi đã tìm thấy mẹ của ông, bà Nobue Ouchi.
–
Ôi Chúa ơi, thật kỳ diệu! Anh phải giúp tôi viết lá thư này. Và tôi
muốn nó phải được viết thật chính xác, tôi muốn nó thật tình cảm. Anh
cần phải giúp tôi, Bruce xúc động vội vàng, nhưng vẫn không quên được
giọng điệu ra lệnh quân sĩ của một đại tá.
–
Không cần viết thư. Bà ấy sẽ nói chuyện với anh qua số điện thoại này
trong 10 phút nữa, nhưng bà ấy không nói được tiếng Anh. Chúc may mắn!
Sau
một vài cuộc gọi khẩn cấp, Bruce cuối cùng cũng tìm được người có thể
giúp anh phiên dịch. Ngay sau đó, chiếc điện thoại trên bàn làm việc của
Bruce lại reo. Đó là mẹ anh, bà ấy đang khóc. Quá ngạc nhiên, Bruce nói
với người phiên dịch rằng, nói với mẹ tôi rằng, tôi đã hạnh phúc biết
bao và rất biết ơn bà. Rồi anh nghe thấy điện thoại đáp lời: “Xin lỗi,
mẹ không nói được tiếng Anh”.
Những
phút tiếp sau, Bruce chỉ nghe người phiên dịch và mẹ anh nói với nhau
bằng loại ngôn ngữ anh không thể hiểu. Anh cứ khóc và sốt ruột tới nỗi
quát lên với người phiên dịch: “Dừng lại, dừng lại. Hãy nói cho tôi biết
điều gì đang xảy ra thế?”
“Mai
là sinh nhật lần thứ 65 của mẹ anh, và món quà sinh nhật mà bà ấy mơ
ước suốt cả cuộc đời đó là anh sẽ trở về với bà ấy”. Người phiên dịch
thêm rằng, mẹ anh không lấy chồng, vì trong trái tim bà ấy chỉ có một
người duy nhất một người. “Đó là anh, bà biết rằng, anh sẽ quay về”. Và
sau cùng, người phiên dịch còn nói thêm với Bruce rằng, mẹ anh đã đặt
tên nhà hàng của bà trên nước Nhật là B-R-U-C-E.
Bruce
được mẹ nuôi kể lại rằng, bà ấy đã ghé thăm người mẹ ruột của anh trong
lần cuối cùng trước khi rời Nhật Bản về Mỹ. Mẹ nuôi anh đã đưa cho bà
Nobue một bức hình và nói rằng, tôi sẽ đặt tên thằng bé là Bruce và đem
đến cho nó một cuộc sống tốt đẹp. Bà Nobue nói với người phiên dịch
rằng, bà muốn đến thăm con trai mình. Bruce ngay lập tức đáp lại:
“Không! Đây là mẹ tôi, tôi phải tới thăm bà”.
10
ngày sau, Bruce đã có mặt tại Shizuoka, Nhật Bản, cách Tokyo 2 giờ tàu
chạy. Đó là nơi mẹ anh đã tất bật với cửa hàng mang tên anh trong suốt
mấy chục năm qua.
Đại tá Bruce gặp lại mẹ ruột của mình tại Nhật Bản.
( Washingtonpost)
Bà
Nobue kể cho Bruce nghe về câu chuyện tình yêu bất đồng ngôn ngữ của
giữa bố anh và bà, về quãng đời của anh khi anh còn trong bụng mẹ. Người
lính Mỹ là cha của anh đã chuẩn bị giấy tờ kết hôn với bà, nhưng ông
được triệu tập về nước trước khi thủ tục đăng ký kết hôn của họ hoàn
tất. Ông ấy đã hứa với bà Nobue rằng, sẽ gọi lại ngay cho bà khi về
nước. Nhưng ông ấy đã không làm thế cho đến vài tháng sau ông gọi lại,
bà không muốn nghe máy, bà Nobue buồn bã và thất vọng, bà cho rằng ông
là một gã đàn ông không đáng tin cậy. Và bà hối hận vì những sai lầm ngu
ngốc, sự non nớt ngây thơ của một cô gái đôi mươi khi chưa từng nếm
trải tình yêu. Bà lặng lẽ chấp nhận nuôi đứa con đang dần lớn lên trong
bụng một mình.
Cha
của bà Nobue là một người dân chài, hàng ngày kiếm sống bằng nghề đánh
cá, ông đã cố gắng an ủi và động viên bà rất nhiều. Nhưng bà Nobue biết
sai lầm của bà sẽ không thể nào được tha thứ bởi đạo lý chính thường
trong cuộc sống của người Nhật, và đứa con trong bụng bà sẽ khó có được
một cuộc sống hạnh phúc nơi đây, đó là lỗi của bà nhưng con bà không có
lỗi lầm gì phải chịu đựng điều đó. Bà Nobue quyết định trao Bruce cho
Edward và Eleanor Hollywood, vợ chồng người Mỹ làm việc trong không lực
Hoa Kỳ đang đóng quân ở Nhật Bản, họ sẽ có thể cho con bà một tương lai
tốt đẹp hơn.
Hình ảnh của Đại tá Bruce lúc còn nhỏ. (Ảnh dẫn qua Washingtonpost)
Vì
quá nhớ mong cậu con trai sau mấy chục năm xa cách, bà Nobue dường như
không muốn để con trai rời xa khỏi tầm mắt của mình. Buổi sáng Bruce
chạy tập thể dục nhưng không báo cho bà biết khiến bà cuống cuồng lo
lắng đi tìm. 5h sáng hôm sau, Bruce đã thấy mẹ đang mặc bộ đồ tập đợi
mình trước cửa. Và Bruce đáp: “Vâng vậy thì con đi dạo với mẹ”. Nhưng bà
Nobue nói: “Không, con chạy đi”. Và bà Nobue đạp xe theo sau Bruce. Và
đó trở thành thói quen mỗi sáng của mẹ con bà Nobue và Bruce.
Sau
lần gặp gỡ mẹ đầu tiên, Bruce thường xuyên ghé thăm Nhật Bản hơn, và
anh cũng đã đưa mẹ tới Washington. Bà Nobue bắt đầu bằng việc học tiếng
Anh, còn Bruce học tiếng Nhật.
Năm 2009, 3 năm sau cuộc đoàn viên, bà Nobue mất trong một cơn đau tim.
Cuộc
đời người con gái nước Nhật dường như chẳng có quá nhiều sự kiện quan
trọng, ngoài cuộc tình chóng vánh với người chồng không cùng ngôn ngữ và
cuộc hội ngộ cũng chóng vánh không kém với đứa con bà mang nặng đẻ đau
nhưng lại không được nuôi dưỡng. Đúng là chỉ một phút giây dại khờ của
thanh xuân đã đẩy cuộc sống của bà đi quá xa so với quỹ đạo của nó.
Nhưng
cho đến cuối đời, sự chờ đợi và đau khổ mà bà đã nếm trải đã được đáp
lại. Đó là hạnh phúc vỡ òa của người mẹ sau bao năm đợi chờ con trong vô
vọng, là hạnh phúc khi được cùng con học một ngôn ngữ mới, dù họ đều đã
đến cái tuổi đầy cháu con. Hạnh phúc đôi khi thật sự cần phải được đánh
đổi bằng rất nhiều khổ đau. Có lẽ, cũng bởi tình yêu thiêng liêng mà
người mẹ dành cho con của bà đã cảm thấu được tới Trời xanh, nên bà đã
xứng đáng được trao nhận một cơ hội, một hạnh phúc nhỏ nhoi sau bao năm
chịu đựng lầm lỗi của thanh xuân ngốc nghếch. Dù sao, câu chuyện tìm mẹ
cách nửa vòng Trái đất của ngài Đại tá Không quân Bruce cũng thật ly kỳ
như cách mà anh thổ lộ: “Tôi muốn nói với bạn một điều, nếu tôi không
phải là người trong cuộc, tôi có lẽ sẽ không tin nổi câu chuyện này”.
Xuân Dung
No comments:
Post a Comment