Mười tám tuổi, khi đã thành thiếu nữ Miên vẫn không bỏ thói quen lang thang giữa đêm khuya. Chị vẫn nhiều đêm thức giấc đi tìm em như thế. Cũng may mà xứ này vắng bóng đàn ông. Họ đã chạy theo tham vọng đồng tiền ở khu mỏ than, những cánh rừng rậm rạp, các trung tâm thành phố. Ở đâu có mùi tiền thì họ đến, bỏ lại thị xã đìu hiu này toàn đàn bà và trẻ nhỏ. Thỉnh thoảng họ trở về vứt cho vợ cục tiền, cho trẻ con vài cái kẹo rồi tận hưởng niềm vui ngắn ngủi của kẻ đi ban phát.
Đêm ở xứ này ám ảnh bởi tiếng mèo hoang gọi bạn tình và tiếng ho khan của những người đàn bà thèm khát mùi chồng. Chị em Miên thường thức giấc vì tiếng thở dài của mẹ nên mơ hồ nhận ra nỗi cô đơn ngập ngụa ở nơi này. Những đứa trẻ lớn lên tự mình bù đắp khoảng trống thiếu cha bằng chính sự ơ hờ. Chị dặn Miên càng ít yêu thương thì càng bớt khổ. Dặn xong câu đó thì chị hóa sáo sang sông. Rồi khi nhìn thấy chị lặng lẽ trở về đứng ngoài hiên ngó bóng mẹ trải dài sân nắng, thì đến lượt Miên khăn gói theo chồng.
- Chị ơi chị, ngày xưa lúc có bầu bé Thóc chị đã nghén thứ gì?
- Chị á? Nghĩ lại thấy buồn cười. Chị nghén mùi chồng. Chị không chịu được mỗi lúc anh ấy lại gần. Nói thế nào nhỉ? Một cảm giác ghê tởm. Đúng vậy! Một cảm giác ghê tởm lợm giọng.
Miên hay chống cằm ngồi ngắm chị tỉ mỉ bằng ánh mắt hoài nghi, chỉ thiếu điều moi móc ruột gan nhau ra mà bắt bệnh. Xem tại sao đứng trước cái người đang nói cười hơn hớn kia mà mình cứ mang thứ dự cảm héo úa, tàn tạ và nhàu nhĩ. Thứ dự cảm có lẽ chỉ tồn tại trong sợi dây gắn kết máu mủ, ruột thịt. Cho đến hôm nay thì phút luống cuống của chị đã lọt vào tầm mắt Miên. Miên tức tối, bực bội, hả hê và xa xót cái con người đang đứng trước mặt mình kia. Chị đã sống như thể trên đời không có ai đáng để chị tin. Chị che đậy mình kĩ lưỡng ngay cả với máu mủ ruột rà. Khuôn mặt mộc của chị đến hôm nay Miên mới chớm thấy một phần. Nó mới u buồn héo úa làm sao. Có lẽ vì nhận ra mình như kẻ vừa bước hụt nên tay chân chị cứ líu ríu ngượng nghịu như muốn bày tỏ điều gì. Sự cố gắng của chị làm Miên muốn khóc. Nàng khua tay lên hàng cốc đặt trên bàn tạo thành tiếng ngân dài rồi ngoảnh lại bảo chị:
- Sau này nếu có bầu em thèm được nghén ngủ. Hai mươi tiếng một ngày.
Chị bật cười, gí vào hai quầng mắt thâm thiếu ngủ của Miên, giọng đã tếu táo trở lại:
- Đúng là điều ước của kẻ gần ba mươi năm thao thức với đêm trăng. Chị sợ cứ nằm ngủ li bì như thế đến lúc tỉnh dậy em đã thấy xung quanh mình cây cối mọc um tùm.
- Vì ngay cả những người thân cũng đã bỏ ta đi?
- Ý chị chỉ là… khi em nằm ngủ thì cuộc sống xung quanh không đứng lại. Mọi thứ cứ trôi đi và thay đổi từng giây.
- Như tình yêu? Như hôn nhân sao chị?
Chị không nói. Nhìn qua gương Miên thấy chị cười chua xót. Có lẽ chị cần đi gặp mẹ, chuyện trò một đôi câu. Mẹ sẽ biết cách làm cho chị bình tâm trở lại. Hai người phụ nữ ấy đối đãi với nhau như hai người bạn. Thỉnh thoảng sẽ ghé thăm nhau, xếp ghế ngồi ngoài hiên cùng nhìn ra sân vườn im lặng như thể những cố nhân ngồi ngắm cố hương. Họa hoằn lắm mới thấy họ nói một câu như trăn trở như nặng lòng như chua xót. Chị thường chọn chỗ nắng hắt vào để ngồi, dưới ánh mặt trời chị hồi sinh tươi tỉnh. Mẹ bảo:
- Rồi dạo này những chuyện đó ra sao?
- Con tính dẫn tụi nhỏ đến một nơi nào đó sống. Mẹ sẽ không khuyên con như những người khác chứ?
- Khuyên con giữ lấy cuộc hôn nhân này vì tụi nhỏ ư? Chẳng ích gì.
- Đúng vậy. Sẽ chẳng ích gì đâu mẹ ạ.
Miên biết nếu có chết, chị cũng sẽ chết trong chính ánh hào quang kiêu hãnh của một vầng mặt trời. Thứ tình yêu giả dối của anh rể sẽ chẳng đủ giết chết chị. Cái vỏ rỗng rễnh của cuộc hôn nhân hạnh phúc chẳng đủ để níu kéo chị như đã từng níu kéo bao người đàn bà khác. Miên ước gì mình giống chị có thể yêu bản thân mình hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Miên ngại thay đổi. Co ro trong thế giới của mình. Trong tình yêu Miên dành cho Khang. Khang của Miên rất đáng thương. Người cai trị vương quốc bóng đêm hẳn sẽ cô đơn như Miên vậy. Trong vương quốc ấy những kẻ yêu đương và sống vì nhau cũng vẫn sẽ cô đơn bởi hơi lạnh của bóng đêm ngấm dần và xuyên thấu thịt da tâm can mỗi con người. Nhẽ ra Khang nên yêu thương một ai đó khác, bước vào một thế giới khác thì có lẽ đời anh sẽ đỡ buồn hơn.
Lấy nhau sáu năm vẫn không có nổi một mụn con, mọi tội lỗi thiên hạ thản nhiên đổ lên đầu Miên nhưng thực chất là Khang bị bệnh. Khang suýt chết chìm trong nỗi mặc cảm của một người đàn ông rồi tự mình ngoi ngóp đứng lên. Tìm mọi cách chữa trị để giữ Miên lại dù nàng chưa từng có ý định bỏ đi. Miên quen có Khang trong cuộc đời. Bởi người đàn ông ấy đã tự nguyện đứng về phía Miên vô điều kiện, hiến dâng cho nàng thứ tình yêu tươi xanh nhất của tuổi thanh xuân. Có một đứa con cũng tốt, không có cũng tốt. Miên lẫn lộn trong khái niệm về hạnh phúc của một người đàn bà. Hoặc một kẻ sống trong bóng tối lâu ngày mọi giác quan sẽ tê liệt đi, Miên mỗi ngày đều thấy mình mụ mị dần. Đến một lúc nào đó có thể Miên sẽ biến thành tượng đen. Lúc ấy ngay cả bản thân mình Miên còn chẳng nhận ra thì giả dụ nếu có những đứa con liệu nàng có nhận ra chúng hay không? Vậy thì cớ làm sao Khang phải cuống cuồng?
*
- Em chuyển chỗ ở đi. Nhà em lạnh lắm, âm khí ngùn ngụt khắp nhà.
- Chị cũng nghe thấy sao? Tiếng gió lướt qua buốt gáy? Cõ lẽ là vài linh hồn đùa nghịch. Không có gì đáng sợ cả, chị đừng lo.
Chị không nói gì chỉ thở dài thườn thượt. Ngôi nhà này vợ chồng Miên mua lại từ một cụ bà. Cụ bà sống ở đây có một mình sau khi tiễn đưa người đàn ông của đời mình về cõi vĩnh hằng. Cụ có đôi mắt u buồn thích nhìn xa vọng về phía bờ sông đùng đục mùa nước nổi. Cụ bán nó để bắt đầu cho một chuyến thiên di xa xôi nào đó. Chiếc giường cổ trong nhà rất đẹp, Miên biết nó là nơi ông bà từng nằm và cũng là nơi ông nhắm mắt xuôi tay. Khang đã định đập bỏ chiếc giường cho trôi sông nhưng Miên giữ lại. Chị càu nhàu Miên hoài, rằng sao con người ta chỉ vì thấy đẹp mà hằng ngày nằm trên một cái giường nặng mùi âm khí. Ừ thì ngày xưa em từng nghe kể có người chuyên đi vớt củi ven sông về nấu cơm. Họ vớt được cả bàn thờ và gỗ quan tài chưa kịp mục mà khi đổi mả người ta đã thả trôi sông. Những bữa cơm đó vẫn nuôi lớn bao nhiêu con người trong một gia đình huống hồ chỉ là nằm ngủ trên một chiếc giường đẹp đến thế này hả chị? Mẹ ơi, nghe nói lúc mẹ sinh nó ra thì mặt trời đã mọc trên đỉnh núi, vậy mà sao đầu óc con nhỏ này toàn một màu u tối? Đâu có, lúc sinh hai đứa là buổi chiều tháng mười. Trời tối nhanh khủng khiếp. Lúc con chị sinh ra mặt trời vẫn còn trên đỉnh núi chiếu đỏ rực cả chiều vậy mà lúc con em ra đời khóc thé lên một tiếng thì trời tối sập, ngó ra thấy mặt trời đã lặn tự bao giờ như là cuống cuồng chạy trốn. Hóa ra là vậy, hèn chi…
Một buổi sáng nào đó chị bấm chuông inh ỏi, xách túi muối trắng, cắm mấy siêu nước sôi tự vật lộn với cái giường cổ nhà Miên. Chị lôi nó ra sân rửa sạch nó bằng muối và nước sôi, mồ hôi rịn đầy trán chị. Chị nghe đâu ông bà già chủ cũ của cái nhà này cũng không có con, sống mấy mươi năm thui thủi một mình. "Ờ! hèn chi…". Cái câu đó cứ bật lên nghèn nghẹn trong cổ chị. Khang cười buồn nói kiếp trước em sống chẳng ra gì thì kiếp này trời đày đọa chứ chắc gì đã tại cái giường mà chị mắc công chi cho khổ. Anh nói vậy nhưng mấy hôm sau, khi từ cơ quan về Miên đã không còn thấy chiếc giường đâu nữa. Chắc là anh đã thả trôi sông. Nhưng chị thì vẫn chưa hết lo khi ngó lên mái nhà thấy bóng cây đa trùm kín. Cây đa ấy không ai trồng cũng không thuộc đất nhà ai. Nó nằm giữa khoảng tường của hai nhà nhưng tán cây thì nghiêng hẳn xuống mái nhà Miên. Mỗi lần nhìn chúng chị đều rùng mình mường tượng ra có cả ngàn linh hồn đang vắt vẻo bấu víu, nhảy nhót và đùa nghịch trên từng chiếc lá. Trước đây chị đâu có nhiều hoài nghi đến vậy…
- Em biết không… lòng người chẳng thể cứ xanh non như búp cây mãi được. Đến một buổi sáng nào đó thức dậy tự nhiên thấy mình cay nghiệt với đời.
- Chỉ vì một người đàn ông, như vậy có đáng không?
- Nó không đơn thuần là vì một người đàn ông. Mà nó là tình yêu. Là sự tin tưởng tuyệt đối. Và cuối cùng thì nó là sự phản bội. Em hiểu chứ? Mà em chặt cây đa đó đi. Sống quanh quẩn bên những linh hồn đớn lạnh thì làm sao có thể sinh sôi?
Miên không nói gì, thiếp đi trong cơn mụ mị. Khang đôi lần muốn bỏ đi vì mặc cảm không thể mang lại hạnh phúc cho Miên. Con cái là món quà của Thượng đế ban tặng cho những người đàn bà. Khang không thể chỉ vì mình mà tước đi quyền làm mẹ của Miên. Anh âm thầm chuẩn bị từng ngày cho sự ra đi ấy. Miên không còn đủ sức can ngăn. Nàng giống một con mèo đen nhẹ nhàng tuồn qua bóng tối chờ đợi thứ ánh sáng diệu vợi trong những đêm trăng để xoa dịu lòng mình.
- Miên nói dạo này em ấy thường nằm mơ thấy mình thai nghén một vầng trăng mẹ ạ.
- Không sao đâu con. Đó có lẽ là một điềm lành.
Miên ơi, liệu đó có thật là một điềm lành như mẹ nói? Lẽ nào trong lòng em đang mang một sinh linh bé nhỏ? Lẽ nào bệnh tình của Khang đã gặp thầy gặp thuốc? Miên không trả lời chỉ cười sặc sụa khi nghĩ về một đêm say bên gã đàn ông lạ. Tiếng cười khô rát sàn sạt rụng rơi vào lòng chị tơi tả, rời rạc như những ngày đói dài ngồi nghe tiếng mẹ tẽ ngô rơi xuống thau nhôm. Thứ âm thanh khô khốc đó không chịu chìm đi trong tiếng lũ trẻ nhà bên reo vui khi thấy cha chúng từ vùng mỏ trở về. Đó là tiếng lòng mẹ trơ khấc, hoang hoải và xơ xác như rơm rạ cuối mùa. Chị em Miên vò nhàu gấu áo khi ngồi ngó mẹ tàn lụi qua từng tháng năm dài. Kể từ khi bố mất trong một vụ sập hầm than, mẹ đã không có nổi một khoảnh khắc vui dù là ngắn ngủi. Chị đã quên đi những năm tháng ấy mà giờ nó được gợi lại trần trụi trong tiếng cười khầng khậc của Miên. Chị định chạm vào Miên nhưng vội rụt tay lại. Người Miên tỏa ra khí lạnh như khí của mặt trăng lươn lướt bóng đêm.
- Chị đừng chạm vào em. Đến em còn khiếp sợ cơ thể chính mình.
- Chuyện gì đang xảy ra với em vậy Miên ơi?
Miên vội vàng khép hai vạt áo ôm chặt lấy bụng mình. Có lẽ đứa trẻ đang lạnh. Hơi lạnh tỏa ra từ cung lòng người mẹ biết đâu sẽ giết chết nó. Ý nghĩ ấy làm Miên hoảng sợ. Giờ thì Miên có thêm đứa trẻ này trong đời. Nó là kết quả của tình yêu hay sự phản bội? Miên không muốn truy đuổi ý nghĩ ấy đến tận cùng. Nhiều đêm trăng, Miên lặng lẽ mở cửa theo thói quen cũ lầm lũi đi xuyên bóng đêm. Cơ thể Miên rệu rã sau nhiều đêm thiếu ngủ cùng một nỗi bất an nhàu nhĩ trong lòng. Nàng ước gì mình có thể chợp mắt để quên đi mọi ý nghĩ trong ngày. Nhưng bóng đêm rất lạnh, chăn chiếu không đủ ấm, xương cốt nàng nhức buốt. Nàng chờ những đêm trăng mọc, mong thứ ánh sáng ấy sưởi ấm cơ thể mình. Những đêm nhập nhoạng trong ánh trăng nàng luôn gặp một người đàn ông đang đứng đợi. Không hiểu sao nàng có cảm giác anh ta đã đứng đợi mình từ kiếp trước. Họ đi song song bên nhau. Đêm sâu hun hút. Họ đi đến triền đê vắt ngang qua thị xã thì trời chuyển sáng, Khang chạy hồng hộc tới dắt Miên về. Khi ngoảnh lại Miên không còn thấy người đàn ông ấy nữa, bờ đê hun hút vắng hoe. Cho đến một hôm Miên bỏ đi trong đêm khi nhìn thấy chiếc vali căng cứng đồ đạc được Khang giấu dưới gậm giường. Miên muốn đi tìm người đàn ông vẫn đứng đợi mình trong đêm, nước mắt lã chã chảy từ khuôn trăng quầng hạn. Miên lao vào vòng tay người đàn ông ấy khi đầu óc đang quay quồng nghĩ về Khang. Khang ơi đừng đi. Đừng bỏ lại mình Miên với thế giới này. Những ý nghĩ ấy cứ vang lên trong đầu Miên như niệm thần chú như tụng kinh. Cho đến khi Khang đến lay Miên dậy, trên thảm cỏ nhàu nát hoang lạnh sau một đêm dông bão.
Miên làm điều ấy đâu phải vì khao khát có một đứa con. Khang sẽ hạnh phúc phát điên khi biết nàng có thai, những bộ quần áo trong chiếc vali rồi sẽ trở về góc tủ. Người đàn ông của đời Miên đáng thương là vậy. Còn chị, chị cười bảo đúng là cuộc thiên di vĩ đại của những linh hồn, khi thấy cây đa bên hông nhà bỗng nhiên héo rũ. Một buổi sáng nào đó thức dậy Miên nhìn bên gốc đa vẫn còn ri rỉ muối. Sau nhiều ngày như thế, cây xót cây chết. Người xót người nhức buốt tim gan. Khang ơi…
*
Chị đi thật. Vào một buổi sáng đẹp trời dắt tụi nhỏ ghé qua chào mẹ rồi đi. Miên đứng trên ban công tầng hai nhìn mẹ con chị trôi qua thị xã. Chị nhắn lại sẽ thường xuyên gửi email cho Miên. Mỗi lần trở về quê thăm mẹ, Miên đều đi qua căn nhà từng là của chị. Một căn nhà to đẹp, kín cổng cao tường có vườn cây trái sum suê từng là thiên đường trần gian của chị giờ cửa đóng then cài. Nghe nói có người đàn bà trẻ thỉnh thoảng ghé qua dọn dẹp. Mùa này lá rụng nhiều, Miên đi qua thấy lá bay đầy trước cổng. Những chiếc lá héo úa vì thiếu vầng mặt trời ngự trị. Qua những ngày mưa dầm dề Miên muốn tin chị sẽ lại như tia nắng sớm mai ấm áp đầu ngày. Người ta nói một người đàn bà kéo thêm hai đứa nhỏ đến một vùng đất lạ xa thì chắc cơ cực lắm? Mẹ nghe nói chỉ cười. Ngày xưa mẹ cũng một nách hai con, đứa như mặt trăng, đứa như mặt trời sống chung trong một mái nhà rách nát rồi những ngày vui vẫn đến đó thôi. Khi người ta trẻ, người ta có quyền thay đổi cuộc sống của mình giống như việc chọn một vùng đất xa xôi nào đó để lại bắt đầu. Khang hỏi Miên nghén thèm gì để anh mua? Buồn thay là Miên không thèm ngủ cũng không thèm hải sản như đã từng ao ước. Miên bỗng sợ những đêm trăng và chỉ thèm ăn muối trắng. Những hạt muối chà xát lòng Miên để tẩy rửa tâm hồn. Khiến Miên nghĩ đến những linh hồn từng bị xua đuổi bằng muối trắng chắc cũng đớn đau quằn quại như lòng nàng bây giờ vậy. Muối tan đến đâu xót lòng đến đó.
Miên tự giày vò trong cảm giác bất an. Nàng ôm thai nhi trong cung lòng mình và cảm giác chỉ có sinh linh bé nhỏ ấy mới hiểu được mình. Nó đọc được mọi ý nghĩ của Miên. Thương xót Miên. Vậy thì liệu nó có khinh bỉ Miên không? Ý nghĩ ấy khiến Miên nức nở. Trước đây khi nghĩ về một đứa con Miên chưa bao giờ nghĩ nó có thể gắn bó với Miên như thế. Khang nằm bên trở mình, vỗ về Miên nhè nhẹ. Tay anh ôm lấy Miên cả trong giấc ngủ vì sợ nàng rồi sẽ lại đi hoang. Khang không biết rằng Miên bắt đầu sợ bóng đêm và những tuần trăng. Sợ gặp lại người đàn ông xa lạ ấy như thể gặp lại tội lỗi của mình. Biết đâu gã sẽ mang con của nàng đi trong bóng đêm hun hút. Miên đóng chặt các cửa rồi nép vào ngực Khang thao thức. Chị vẫn gửi email đều đặn cho Miên. Email gần nhất chị dặn nàng: "Em đừng đi đêm nữa. Nghe nói ở thị xã mình có một linh hồn người đàn ông thường lưu lạc trong những đêm trăng…". Miên đọc đến đó thì thấy người lạnh đi tê cứng.
Miên nhớ đến người đàn ông mình từng gặp trong những đêm đi hoang giữa ánh trăng mờ ảo. Một lần nàng ngã vào vòng ôm lạnh ngắt ấy trong xác thân cạn kiệt. Miên chỉ còn cảm nhận được những ngón tay lươn lướt như gió rét. Cả khuôn mặt ấy đều nhạt nhòa trừ ánh mắt dịu dàng ấm áp. Ánh mắt đã khiến Miên thấy được an ủi phần nào cảm giác tội lỗi vò xé tâm can. Lúc tỉnh dậy Miên thấy mình đang nằm gục bên một mô đất nhỏ. Có cụ bà đi qua thảng thốt bảo: "Cô gái ơi đứng lên đừng nằm ở đó. Sao cô gái nào qua chỗ này vào những đêm trăng cũng đều mụ mị hồn người". Người đàn ông ấy là ai Miên không tò mò càng không mong gặp lại. Đứa con trong bụng, Miên coi nó là giọt máu của Khang. Mà biết đâu đêm đi hoang ấy thật ra chỉ là ảo ảnh…
Miên hay đau bụng âm ỉ vào những đêm trăng. Cũng chỉ có ánh trăng mới xoa dịu được cơn đau trong cung lòng người mẹ trẻ. Những lúc ấy Miên như người mộng du cứ lặng lẽ đi dưới ánh trăng lạnh lẽo không phương hướng. Càng đi cơn đau sẽ càng dịu xuống nhưng nỗi hoang mang lại như muốn nhấn chìm Miên. Nàng cứ bước đi vô định cho đến khi nghe thấy tiếng Khang ấm áp gọi.
"Miên ơi…".
- Chị ơi chị, ngày xưa lúc có bầu bé Thóc chị đã nghén thứ gì?
- Chị á? Nghĩ lại thấy buồn cười. Chị nghén mùi chồng. Chị không chịu được mỗi lúc anh ấy lại gần. Nói thế nào nhỉ? Một cảm giác ghê tởm. Đúng vậy! Một cảm giác ghê tởm lợm giọng.
Miên hay chống cằm ngồi ngắm chị tỉ mỉ bằng ánh mắt hoài nghi, chỉ thiếu điều moi móc ruột gan nhau ra mà bắt bệnh. Xem tại sao đứng trước cái người đang nói cười hơn hớn kia mà mình cứ mang thứ dự cảm héo úa, tàn tạ và nhàu nhĩ. Thứ dự cảm có lẽ chỉ tồn tại trong sợi dây gắn kết máu mủ, ruột thịt. Cho đến hôm nay thì phút luống cuống của chị đã lọt vào tầm mắt Miên. Miên tức tối, bực bội, hả hê và xa xót cái con người đang đứng trước mặt mình kia. Chị đã sống như thể trên đời không có ai đáng để chị tin. Chị che đậy mình kĩ lưỡng ngay cả với máu mủ ruột rà. Khuôn mặt mộc của chị đến hôm nay Miên mới chớm thấy một phần. Nó mới u buồn héo úa làm sao. Có lẽ vì nhận ra mình như kẻ vừa bước hụt nên tay chân chị cứ líu ríu ngượng nghịu như muốn bày tỏ điều gì. Sự cố gắng của chị làm Miên muốn khóc. Nàng khua tay lên hàng cốc đặt trên bàn tạo thành tiếng ngân dài rồi ngoảnh lại bảo chị:
- Sau này nếu có bầu em thèm được nghén ngủ. Hai mươi tiếng một ngày.
Chị bật cười, gí vào hai quầng mắt thâm thiếu ngủ của Miên, giọng đã tếu táo trở lại:
- Đúng là điều ước của kẻ gần ba mươi năm thao thức với đêm trăng. Chị sợ cứ nằm ngủ li bì như thế đến lúc tỉnh dậy em đã thấy xung quanh mình cây cối mọc um tùm.
- Vì ngay cả những người thân cũng đã bỏ ta đi?
- Ý chị chỉ là… khi em nằm ngủ thì cuộc sống xung quanh không đứng lại. Mọi thứ cứ trôi đi và thay đổi từng giây.
- Như tình yêu? Như hôn nhân sao chị?
Chị không nói. Nhìn qua gương Miên thấy chị cười chua xót. Có lẽ chị cần đi gặp mẹ, chuyện trò một đôi câu. Mẹ sẽ biết cách làm cho chị bình tâm trở lại. Hai người phụ nữ ấy đối đãi với nhau như hai người bạn. Thỉnh thoảng sẽ ghé thăm nhau, xếp ghế ngồi ngoài hiên cùng nhìn ra sân vườn im lặng như thể những cố nhân ngồi ngắm cố hương. Họa hoằn lắm mới thấy họ nói một câu như trăn trở như nặng lòng như chua xót. Chị thường chọn chỗ nắng hắt vào để ngồi, dưới ánh mặt trời chị hồi sinh tươi tỉnh. Mẹ bảo:
- Rồi dạo này những chuyện đó ra sao?
- Con tính dẫn tụi nhỏ đến một nơi nào đó sống. Mẹ sẽ không khuyên con như những người khác chứ?
- Khuyên con giữ lấy cuộc hôn nhân này vì tụi nhỏ ư? Chẳng ích gì.
- Đúng vậy. Sẽ chẳng ích gì đâu mẹ ạ.
Lấy nhau sáu năm vẫn không có nổi một mụn con, mọi tội lỗi thiên hạ thản nhiên đổ lên đầu Miên nhưng thực chất là Khang bị bệnh. Khang suýt chết chìm trong nỗi mặc cảm của một người đàn ông rồi tự mình ngoi ngóp đứng lên. Tìm mọi cách chữa trị để giữ Miên lại dù nàng chưa từng có ý định bỏ đi. Miên quen có Khang trong cuộc đời. Bởi người đàn ông ấy đã tự nguyện đứng về phía Miên vô điều kiện, hiến dâng cho nàng thứ tình yêu tươi xanh nhất của tuổi thanh xuân. Có một đứa con cũng tốt, không có cũng tốt. Miên lẫn lộn trong khái niệm về hạnh phúc của một người đàn bà. Hoặc một kẻ sống trong bóng tối lâu ngày mọi giác quan sẽ tê liệt đi, Miên mỗi ngày đều thấy mình mụ mị dần. Đến một lúc nào đó có thể Miên sẽ biến thành tượng đen. Lúc ấy ngay cả bản thân mình Miên còn chẳng nhận ra thì giả dụ nếu có những đứa con liệu nàng có nhận ra chúng hay không? Vậy thì cớ làm sao Khang phải cuống cuồng?
*
- Em chuyển chỗ ở đi. Nhà em lạnh lắm, âm khí ngùn ngụt khắp nhà.
- Chị cũng nghe thấy sao? Tiếng gió lướt qua buốt gáy? Cõ lẽ là vài linh hồn đùa nghịch. Không có gì đáng sợ cả, chị đừng lo.
Chị không nói gì chỉ thở dài thườn thượt. Ngôi nhà này vợ chồng Miên mua lại từ một cụ bà. Cụ bà sống ở đây có một mình sau khi tiễn đưa người đàn ông của đời mình về cõi vĩnh hằng. Cụ có đôi mắt u buồn thích nhìn xa vọng về phía bờ sông đùng đục mùa nước nổi. Cụ bán nó để bắt đầu cho một chuyến thiên di xa xôi nào đó. Chiếc giường cổ trong nhà rất đẹp, Miên biết nó là nơi ông bà từng nằm và cũng là nơi ông nhắm mắt xuôi tay. Khang đã định đập bỏ chiếc giường cho trôi sông nhưng Miên giữ lại. Chị càu nhàu Miên hoài, rằng sao con người ta chỉ vì thấy đẹp mà hằng ngày nằm trên một cái giường nặng mùi âm khí. Ừ thì ngày xưa em từng nghe kể có người chuyên đi vớt củi ven sông về nấu cơm. Họ vớt được cả bàn thờ và gỗ quan tài chưa kịp mục mà khi đổi mả người ta đã thả trôi sông. Những bữa cơm đó vẫn nuôi lớn bao nhiêu con người trong một gia đình huống hồ chỉ là nằm ngủ trên một chiếc giường đẹp đến thế này hả chị? Mẹ ơi, nghe nói lúc mẹ sinh nó ra thì mặt trời đã mọc trên đỉnh núi, vậy mà sao đầu óc con nhỏ này toàn một màu u tối? Đâu có, lúc sinh hai đứa là buổi chiều tháng mười. Trời tối nhanh khủng khiếp. Lúc con chị sinh ra mặt trời vẫn còn trên đỉnh núi chiếu đỏ rực cả chiều vậy mà lúc con em ra đời khóc thé lên một tiếng thì trời tối sập, ngó ra thấy mặt trời đã lặn tự bao giờ như là cuống cuồng chạy trốn. Hóa ra là vậy, hèn chi…
Một buổi sáng nào đó chị bấm chuông inh ỏi, xách túi muối trắng, cắm mấy siêu nước sôi tự vật lộn với cái giường cổ nhà Miên. Chị lôi nó ra sân rửa sạch nó bằng muối và nước sôi, mồ hôi rịn đầy trán chị. Chị nghe đâu ông bà già chủ cũ của cái nhà này cũng không có con, sống mấy mươi năm thui thủi một mình. "Ờ! hèn chi…". Cái câu đó cứ bật lên nghèn nghẹn trong cổ chị. Khang cười buồn nói kiếp trước em sống chẳng ra gì thì kiếp này trời đày đọa chứ chắc gì đã tại cái giường mà chị mắc công chi cho khổ. Anh nói vậy nhưng mấy hôm sau, khi từ cơ quan về Miên đã không còn thấy chiếc giường đâu nữa. Chắc là anh đã thả trôi sông. Nhưng chị thì vẫn chưa hết lo khi ngó lên mái nhà thấy bóng cây đa trùm kín. Cây đa ấy không ai trồng cũng không thuộc đất nhà ai. Nó nằm giữa khoảng tường của hai nhà nhưng tán cây thì nghiêng hẳn xuống mái nhà Miên. Mỗi lần nhìn chúng chị đều rùng mình mường tượng ra có cả ngàn linh hồn đang vắt vẻo bấu víu, nhảy nhót và đùa nghịch trên từng chiếc lá. Trước đây chị đâu có nhiều hoài nghi đến vậy…
- Em biết không… lòng người chẳng thể cứ xanh non như búp cây mãi được. Đến một buổi sáng nào đó thức dậy tự nhiên thấy mình cay nghiệt với đời.
- Chỉ vì một người đàn ông, như vậy có đáng không?
- Nó không đơn thuần là vì một người đàn ông. Mà nó là tình yêu. Là sự tin tưởng tuyệt đối. Và cuối cùng thì nó là sự phản bội. Em hiểu chứ? Mà em chặt cây đa đó đi. Sống quanh quẩn bên những linh hồn đớn lạnh thì làm sao có thể sinh sôi?
Miên không nói gì, thiếp đi trong cơn mụ mị. Khang đôi lần muốn bỏ đi vì mặc cảm không thể mang lại hạnh phúc cho Miên. Con cái là món quà của Thượng đế ban tặng cho những người đàn bà. Khang không thể chỉ vì mình mà tước đi quyền làm mẹ của Miên. Anh âm thầm chuẩn bị từng ngày cho sự ra đi ấy. Miên không còn đủ sức can ngăn. Nàng giống một con mèo đen nhẹ nhàng tuồn qua bóng tối chờ đợi thứ ánh sáng diệu vợi trong những đêm trăng để xoa dịu lòng mình.
- Miên nói dạo này em ấy thường nằm mơ thấy mình thai nghén một vầng trăng mẹ ạ.
- Không sao đâu con. Đó có lẽ là một điềm lành.
Miên ơi, liệu đó có thật là một điềm lành như mẹ nói? Lẽ nào trong lòng em đang mang một sinh linh bé nhỏ? Lẽ nào bệnh tình của Khang đã gặp thầy gặp thuốc? Miên không trả lời chỉ cười sặc sụa khi nghĩ về một đêm say bên gã đàn ông lạ. Tiếng cười khô rát sàn sạt rụng rơi vào lòng chị tơi tả, rời rạc như những ngày đói dài ngồi nghe tiếng mẹ tẽ ngô rơi xuống thau nhôm. Thứ âm thanh khô khốc đó không chịu chìm đi trong tiếng lũ trẻ nhà bên reo vui khi thấy cha chúng từ vùng mỏ trở về. Đó là tiếng lòng mẹ trơ khấc, hoang hoải và xơ xác như rơm rạ cuối mùa. Chị em Miên vò nhàu gấu áo khi ngồi ngó mẹ tàn lụi qua từng tháng năm dài. Kể từ khi bố mất trong một vụ sập hầm than, mẹ đã không có nổi một khoảnh khắc vui dù là ngắn ngủi. Chị đã quên đi những năm tháng ấy mà giờ nó được gợi lại trần trụi trong tiếng cười khầng khậc của Miên. Chị định chạm vào Miên nhưng vội rụt tay lại. Người Miên tỏa ra khí lạnh như khí của mặt trăng lươn lướt bóng đêm.
- Chị đừng chạm vào em. Đến em còn khiếp sợ cơ thể chính mình.
- Chuyện gì đang xảy ra với em vậy Miên ơi?
Miên vội vàng khép hai vạt áo ôm chặt lấy bụng mình. Có lẽ đứa trẻ đang lạnh. Hơi lạnh tỏa ra từ cung lòng người mẹ biết đâu sẽ giết chết nó. Ý nghĩ ấy làm Miên hoảng sợ. Giờ thì Miên có thêm đứa trẻ này trong đời. Nó là kết quả của tình yêu hay sự phản bội? Miên không muốn truy đuổi ý nghĩ ấy đến tận cùng. Nhiều đêm trăng, Miên lặng lẽ mở cửa theo thói quen cũ lầm lũi đi xuyên bóng đêm. Cơ thể Miên rệu rã sau nhiều đêm thiếu ngủ cùng một nỗi bất an nhàu nhĩ trong lòng. Nàng ước gì mình có thể chợp mắt để quên đi mọi ý nghĩ trong ngày. Nhưng bóng đêm rất lạnh, chăn chiếu không đủ ấm, xương cốt nàng nhức buốt. Nàng chờ những đêm trăng mọc, mong thứ ánh sáng ấy sưởi ấm cơ thể mình. Những đêm nhập nhoạng trong ánh trăng nàng luôn gặp một người đàn ông đang đứng đợi. Không hiểu sao nàng có cảm giác anh ta đã đứng đợi mình từ kiếp trước. Họ đi song song bên nhau. Đêm sâu hun hút. Họ đi đến triền đê vắt ngang qua thị xã thì trời chuyển sáng, Khang chạy hồng hộc tới dắt Miên về. Khi ngoảnh lại Miên không còn thấy người đàn ông ấy nữa, bờ đê hun hút vắng hoe. Cho đến một hôm Miên bỏ đi trong đêm khi nhìn thấy chiếc vali căng cứng đồ đạc được Khang giấu dưới gậm giường. Miên muốn đi tìm người đàn ông vẫn đứng đợi mình trong đêm, nước mắt lã chã chảy từ khuôn trăng quầng hạn. Miên lao vào vòng tay người đàn ông ấy khi đầu óc đang quay quồng nghĩ về Khang. Khang ơi đừng đi. Đừng bỏ lại mình Miên với thế giới này. Những ý nghĩ ấy cứ vang lên trong đầu Miên như niệm thần chú như tụng kinh. Cho đến khi Khang đến lay Miên dậy, trên thảm cỏ nhàu nát hoang lạnh sau một đêm dông bão.
Miên làm điều ấy đâu phải vì khao khát có một đứa con. Khang sẽ hạnh phúc phát điên khi biết nàng có thai, những bộ quần áo trong chiếc vali rồi sẽ trở về góc tủ. Người đàn ông của đời Miên đáng thương là vậy. Còn chị, chị cười bảo đúng là cuộc thiên di vĩ đại của những linh hồn, khi thấy cây đa bên hông nhà bỗng nhiên héo rũ. Một buổi sáng nào đó thức dậy Miên nhìn bên gốc đa vẫn còn ri rỉ muối. Sau nhiều ngày như thế, cây xót cây chết. Người xót người nhức buốt tim gan. Khang ơi…
*
Chị đi thật. Vào một buổi sáng đẹp trời dắt tụi nhỏ ghé qua chào mẹ rồi đi. Miên đứng trên ban công tầng hai nhìn mẹ con chị trôi qua thị xã. Chị nhắn lại sẽ thường xuyên gửi email cho Miên. Mỗi lần trở về quê thăm mẹ, Miên đều đi qua căn nhà từng là của chị. Một căn nhà to đẹp, kín cổng cao tường có vườn cây trái sum suê từng là thiên đường trần gian của chị giờ cửa đóng then cài. Nghe nói có người đàn bà trẻ thỉnh thoảng ghé qua dọn dẹp. Mùa này lá rụng nhiều, Miên đi qua thấy lá bay đầy trước cổng. Những chiếc lá héo úa vì thiếu vầng mặt trời ngự trị. Qua những ngày mưa dầm dề Miên muốn tin chị sẽ lại như tia nắng sớm mai ấm áp đầu ngày. Người ta nói một người đàn bà kéo thêm hai đứa nhỏ đến một vùng đất lạ xa thì chắc cơ cực lắm? Mẹ nghe nói chỉ cười. Ngày xưa mẹ cũng một nách hai con, đứa như mặt trăng, đứa như mặt trời sống chung trong một mái nhà rách nát rồi những ngày vui vẫn đến đó thôi. Khi người ta trẻ, người ta có quyền thay đổi cuộc sống của mình giống như việc chọn một vùng đất xa xôi nào đó để lại bắt đầu. Khang hỏi Miên nghén thèm gì để anh mua? Buồn thay là Miên không thèm ngủ cũng không thèm hải sản như đã từng ao ước. Miên bỗng sợ những đêm trăng và chỉ thèm ăn muối trắng. Những hạt muối chà xát lòng Miên để tẩy rửa tâm hồn. Khiến Miên nghĩ đến những linh hồn từng bị xua đuổi bằng muối trắng chắc cũng đớn đau quằn quại như lòng nàng bây giờ vậy. Muối tan đến đâu xót lòng đến đó.
Miên tự giày vò trong cảm giác bất an. Nàng ôm thai nhi trong cung lòng mình và cảm giác chỉ có sinh linh bé nhỏ ấy mới hiểu được mình. Nó đọc được mọi ý nghĩ của Miên. Thương xót Miên. Vậy thì liệu nó có khinh bỉ Miên không? Ý nghĩ ấy khiến Miên nức nở. Trước đây khi nghĩ về một đứa con Miên chưa bao giờ nghĩ nó có thể gắn bó với Miên như thế. Khang nằm bên trở mình, vỗ về Miên nhè nhẹ. Tay anh ôm lấy Miên cả trong giấc ngủ vì sợ nàng rồi sẽ lại đi hoang. Khang không biết rằng Miên bắt đầu sợ bóng đêm và những tuần trăng. Sợ gặp lại người đàn ông xa lạ ấy như thể gặp lại tội lỗi của mình. Biết đâu gã sẽ mang con của nàng đi trong bóng đêm hun hút. Miên đóng chặt các cửa rồi nép vào ngực Khang thao thức. Chị vẫn gửi email đều đặn cho Miên. Email gần nhất chị dặn nàng: "Em đừng đi đêm nữa. Nghe nói ở thị xã mình có một linh hồn người đàn ông thường lưu lạc trong những đêm trăng…". Miên đọc đến đó thì thấy người lạnh đi tê cứng.
Miên nhớ đến người đàn ông mình từng gặp trong những đêm đi hoang giữa ánh trăng mờ ảo. Một lần nàng ngã vào vòng ôm lạnh ngắt ấy trong xác thân cạn kiệt. Miên chỉ còn cảm nhận được những ngón tay lươn lướt như gió rét. Cả khuôn mặt ấy đều nhạt nhòa trừ ánh mắt dịu dàng ấm áp. Ánh mắt đã khiến Miên thấy được an ủi phần nào cảm giác tội lỗi vò xé tâm can. Lúc tỉnh dậy Miên thấy mình đang nằm gục bên một mô đất nhỏ. Có cụ bà đi qua thảng thốt bảo: "Cô gái ơi đứng lên đừng nằm ở đó. Sao cô gái nào qua chỗ này vào những đêm trăng cũng đều mụ mị hồn người". Người đàn ông ấy là ai Miên không tò mò càng không mong gặp lại. Đứa con trong bụng, Miên coi nó là giọt máu của Khang. Mà biết đâu đêm đi hoang ấy thật ra chỉ là ảo ảnh…
Miên hay đau bụng âm ỉ vào những đêm trăng. Cũng chỉ có ánh trăng mới xoa dịu được cơn đau trong cung lòng người mẹ trẻ. Những lúc ấy Miên như người mộng du cứ lặng lẽ đi dưới ánh trăng lạnh lẽo không phương hướng. Càng đi cơn đau sẽ càng dịu xuống nhưng nỗi hoang mang lại như muốn nhấn chìm Miên. Nàng cứ bước đi vô định cho đến khi nghe thấy tiếng Khang ấm áp gọi.
"Miên ơi…".
Truyện ngắn của Vũ Thị Huyền Trang
No comments:
Post a Comment