Suốt quãng ngày bên nhau, Miên đã không bao giờ nói với anh về thứ linh cảm dâng lên trong cô như từng đợt sóng. Linh cảm rằng người đàn ông này sẽ làm mình đau, sẽ thương yêu mà lỡ dở. Đấy là lý do vì sao anh luôn thấy Miên buồn. Buồn như một mặc định. Ánh mắt như hút gió. Nụ cười như mưa rớt, nhất là khi đôi bàn tay bé nhỏ mỏng manh, run rẩy trong bàn tay anh ấm áp. Miên đếm từng ngày được ở bên nhau. Đặt tên cho từng kỉ niệm và vỗ về nỗi hoang mang cứ lấn lướt trong lòng. Đã có lần Miên hỏi anh:
-Chuyện chúng mình rồi sẽ đi đến đâu?
Anh đã không trả lời. Giống như cách anh luôn im lặng trước những thổn thức trong Miên. Anh bao bọc, che chở cho Miên như một người tình nhưng anh chưa bao giờ nói yêu cô. Anh chu toàn mọi việc của hôm nay nhưng anh chưa bao giờ nói về một ngày mai gần nhất. Anh cho Miên cái cảm giác bình yên ở phút giây này nhưng bất ổn là mãi mãi. Giá như có ai đó giúp Miên gọi được tên thứ tình cảm này, thì chắc Miên sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Miên đem câu chuyện của mình hỏi chị. Chị vừa cười vừa phơi tất cả vết thương của chị cho Miên thấy như muốn hỏi “Em sợ không?”. Miên lắc đầu rồi quay đi. Anh có khi nào để lại những vết thương như thế…
* * *
Anh hỏi sao đến bây giờ Miên mới biết yêu? Câu hỏi này thuộc về số phận. Số phận bắt ta chờ đợi rất lâu chỉ để gặp một người, mà sự gặp gỡ ấy đôi khi không mang tên hạnh phúc. Ta vẫn phải đón nhận như một món quà mà cuộc sống ban tặng để tìm thấy những trải nghiệm. Anh có lẽ là người hiểu điều đó hơn Miên. Sao còn hỏi? Chẳng phải số phận đang bắt anh chờ đợi trong nuối tiếc hình bóng một người con gái. Miên đọc được điều đó trong ánh mắt của anh mỗi khi nhìn mưa giăng giăng ngoài phố nhỏ. Anh từng bảo “cô ấy có đôi vai rất gầy”. Tim Miên cũng rất gầy, anh có thấy?
Chiều nay lúc qua shop đồ lưu niệm cùng nhỏ bạn. Miên định mua một cặp móc chìa khóa đôi, một bộ đồ đôi hình hai nửa trái tim ghép lại. Nhưng nghĩ thế nào lại thôi vì Miên sợ nhỡ đâu đến một lúc nào đó thứ gì rồi cũng chỉ còn một nửa. Những chênh vênh, chống chếnh ấy Miên biết lấy gì bù đắp? Miên thích cảm giác một mình bước thật chậm lên cầu thang khu tập thể xanh rêu, đến tầng năm thì rẽ trái, lướt qua cánh cửa thứ ba, nơi có một đứa trẻ luôn đứng trong cửa sắt nhìn ra ngoài vời vợi. Sau đó thì đến phòng anh. Bao giờ Miên cũng đứng yên lặng khá lâu, nghe tiếng anh ho khục khặc trong phòng, tiếng ly chén va vào nhau leng keng, tiếng xào nấu thức ăn rộn ràng cả một niềm mong ước. Giá mà những âm thanh ấy mãi mãi thuộc về thế giới riêng Miên, để vun vén cho thứ hạnh phúc từng mang tên “số phận”. Miên lặng nghe như muốn gói ghém, giấu kĩ vào một ngăn nhỏ trong tim. Bởi cô biết rằng ngay khi mở toang cánh cửa kia ra sẽ là anh hiển hiện với hai thế giới, hiện hữu mà xa xôi quá đỗi, giống như trò chơi bắt bóng…
Lần đầu tiên đến nhà anh, Miên tìm quanh quẩn mọi ngõ ngách xem có còn vướng víu gì hình bóng của người con gái cũ hay không? Dĩ nhiên là Miên đã tìm thấy quá nhiều thứ mà cô không muốn thấy. Anh không muốn che đậy, mọi thứ cứ bầy ra trước mắt Miên. Rằng thế giới của anh vốn vậy, Miên muốn bước vào thì hãy tôn trọng trật tự vốn có của nó, đừng tự ý xếp đặt mà có muốn xếp đặt chắc gì đã được. Căn phòng như tố cáo cô đang xâm chiếm thế giới của một người khác- người vô hình đã chếm lĩnh nơi này bằng kí ức nằm thẳm sâu trong trái tim anh.
Sau này mỗi khi đến phòng anh, Miên bắt đầu dè dặt tìm kiếm mọi nơi chỉ mong có một chút hình ảnh của mình nằm đâu đó nơi đây. Nhưng Miên chẳng tìm thấy gì ngoài khoảng trống ngày càng lớn trong tim. Thế giới của anh vẫn vậy, không có gì thay đổi. Hoa vẫn nở, cây vẫn tươi xanh và những khung ảnh chưa bao giờ phủ bụi. Trên kệ đựng giày dép của anh có một đôi giày đỏ, cỡ giày rất vừa với chân Miên, đã mấy lần Miên lén ướm chân mà tiếc nuối. Giày đẹp sao không dành cho Miên? Thế mới biết đâu phải cứ cái gì vừa vặn với mình là dành cho mình. Hãy quên ngay cái ý nghĩ chiếm hữu ấy đi. Nhưng làm sao mà bảo bản thân đứng trước một người mình yêu để nói rằng “chúng ta sẽ kết thúc ở đây”? Miên thực sự không làm được.
Càng ngày anh càng trở lên ít nói. Hình ảnh gắn với anh là những giờ ngồi cặm cụi làm việc bên máy vi tính. Kể cả vào những ngày cuối tuần Miên ghé thăm, anh bắt đầu bỏ mặc Miên ngồi giữa một thế giới chẳng có gì là gần gũi. Miên thường ngồi bó gối trên giường, lưng tựa vào tường và chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, tai lắng nghe tiếng bàn phím kêu rời rạc. Vào mùa đông, Miên cứ ngồi lặng yên như bất động. Cô rất ngại đổi tư thế vì sợ những hơi ấm sẽ rời xa cơ thể mình, vì sợ cái lạnh lẽo của những cơn gió luồn vào từng kẽ tay, chân tóc. Đã có lúc Miên nghĩ rất có thể cô sẽ bị đóng băng rồi bốc hơi biến mất. Anh sẽ vẫn ngồi quay lưng lại phía Miên mà không cảm thấy cái luồng khí lạnh đang dần tan biến phía sau mình. Biết đâu khi anh quay lại thì Miên chỉ còn lại một giọt nước nhỏ ở chỗ cô ngồi. Cái giả thiết ấy dĩ nhiên anh chẳng hề bận tâm. Anh hướng ánh nhìn xuống đường phía cổng vào khu chung cư. Như là đang chờ đợi…
Miên nghe thấy tiếng đàn hát của ông già ăn xin ngồi dưới gốc bàng cổng chợ. Bây giờ tiếng hát đã ngưng, chỉ còn tiếng đàn nhị cứa vào gió thành từng đoạn nhỏ nghe nỉ non ai oán. Mỗi vết cứa Miên lại thấy tim mình nhói lên, gió lại luồn qua từng kẽ tay, chân tóc. Không còn nghe thấy tiếng bàn phím lộc cộc, Miên chỉ thấy hơi lạnh bốc lên ngùn ngụt từ phía anh ngồi. Hay là anh đã bốc hơi, trong tư thế ấy? Miên vẫn không ngoảnh lại, chỉ cất tiếng hỏi:
-Anh đang làm gì vậy?
-Anh đang đọc một bài báo rất hay. Nó nói về sự cô đơn. Rằng nỗi sợ hãi trong cô đơn rất gần với nỗi sợ hãi về sự chết.
-Vậy bài viết có nói con người ta có thể đột nhiên biến mất chỉ vì sự hiện hữu của mình không được người khác biết đến hay không?
Anh không trả lời. Hoặc là tiếng anh nói bé quá lẫn vào tiếng bát đĩa vỡ ở căn phòng kế bên. Tiếng loảng xoảng buông thõng vào không trung rồi im bặt. Đứa trẻ phòng bên rất nghịch, nó thường bị nhốt trong nhà vào buổi chiều. Khu tập thể cũ quá, những ô cửa sổ lại quá lớn nên các phòng thường nghe thấy tiếng đổ vỡ của nhau. Miên có thể làm bạn với đứa trẻ phòng bên, đứng bên ngoài và nói chuyện với nó qua cánh cửa sắt luôn khóa kín. Miên nghĩ vậy nhưng vẫn ngồi bất động, tựa cằm vào hai đầu gối và nhìn một con nhện đang cặm cụi giăng tơ bên cửa sổ…
* * *
Chị gái Miên không lấy chồng, rong ruổi với những chuyến đi dài và những cuộc vui ngắn ngủi. Hình như chị đang cố muốn quên hẳn cái cuộc tình sâu sắc dài bằng cả một phần đời mà cuối cùng vẫn kẻ ở người đi. Đã có lần Miên hỏi:
-Chị không chờ người xưa nữa sao?
Chị cười bảo:
-Để làm gì? Để rồi cũng hóa đá vọng phu như mẹ ư? Hạnh phúc là phù du, mấy ai nắm trong tay được cả đời đâu mà tiếc.
Chị đi công tác nửa năm, vác về cái bụng chửa lùm lùm, miệng cười như hoa cúc dại. Không ai biết cha của đứa trẻ là ai, Miên cũng không bao giờ hỏi chị. Chỉ thấy chị ít đi hẳn, đến lúc sinh con chắc là chị thôi không còn trốn phố. Miên ngó chừng những vết thương lòng chị đã khô, hoặc là chị quẳng nó vào mảnh sân kí ức lâu rồi mà không thèm nhặt lại. Chị như một vạt nắng trong ngôi nhà quá nhiều tiếng thở dài. Thiên hạ nói ra nói vào chị bỏ ngoài tai, mẹ cũng không nói gì. Hình như nắng cũng làm lòng mẹ ấm dần…
Nhà có ba người toàn là đàn bà. Còn một người nữa đáng ra sẽ là trụ cột gia đình Miên, nhưng bố lại đi làm nóc nhà che mưa che nắng cho người khác. Nhà Miên ở cuối phố, nhà bố ở đầu phố, chung nhau một cái siêu thị nhỏ, một cái chợ lớn, một hiệu thuốc nhỏ và vài ba quán tạp hóa lề đường. Thế nên thi thoảng người vẫn chạm mặt người. Chị ốm, Miên đi chợ mua đồ nấu cháo cho chị thì gặp bố đi chợ mua đồ ăn sáng cho vợ bé con thơ. Cuối tuần Miên đang xách kễ mễ đồ trong siêu thị va phải bố đang dắt thằng nhỏ vào quầy kem. Nửa đêm mẹ ốm, chị đi công tác xa, trời mưa tầm tã Miên đội mưa đi mua thuốc cho mẹ nhìn thấy đèn nhà bố vẫn sáng mà nước mắt chảy ròng ròng. Đã mấy lần Miên giục mẹ bán quách ngôi nhà rồi chuyển đến một nơi thật xa nhưng mẹ không đi. Mẹ cứ sống ở đó cho gió thổi ngang lòng tái tê suốt năm dài tháng rộng. Riêng chị thì chẳng bao giờ nhắc đến bố. Thiên hạ có lỡ miệng hỏi bố chị đâu? Vui thì chị bảo chị sinh ra từ hòn đá thì làm gì có bố, không vui thì chị cười bảo bố chết lâu rồi. Chỉ có Miên là biết, hồi bố mới bỏ mấy mẹ con, hồi hai chị em còn nhỏ, tối nào chị cũng len lén ra ban công đứng nhìn về đầu phố…
Lúc nhỏ Miên hay theo mẹ đi lễ, thường là ngồi thu lu một góc ngước nhìn mẹ khấn vái, khóc lóc trong hương khói. Mẹ đi rất nhiều nơi, xem rất nhiều thầy, đến đâu mẹ cũng làm lễ xin thần linh cho bố biết đường tìm về với mấy mẹ con. Rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào mẹ, người thương hại, người cười cợt. Có lần vì không chịu được những ánh mắt người dưng đó mà Miên bảo mẹ thôi đừng đi cúng lễ nữa, đường có từ đầu phố đến cuối phố chứ xa xôi gì đâu mà sợ bố lạc đường. Mẹ nghe Miên nói chỉ khóc, từ đấy mẹ thôi không còn đi nữa…
Mẹ bắt đầu hay khép cửa ngồi thiền trong phòng. Đêm tối tĩnh lặng, mẹ ngồi trong căn phòng leo lét ánh nến. Miên cảm tưởng như mẹ đang bay lên, buông bỏ mọi phiền não, không còn nhọc nhằn về thể xác, không nghe thấy những chuyện bên ngoài. Miên ngửi thấy hương thơm trong căn phòng tỏa ra qua khe cửa, mùi hương thanh lọc tâm hồn mẹ thanh tịnh. Trong phút chốc Miên thấy như cái dáng ngồi kia chỉ còn là thể xác trần tục, mẹ đã bay theo mùi hương về một miền tươi đẹp khác. Mỗi đêm, mẹ đều biến mất…
* * *
Người yêu cũ của anh mất vì một trận sụt lở đất ở Lào Cai trong đợt đi công tác các tỉnh miền núi dài ngày. Hôm nhận được tin dữ ấy anh vẫn ngồi im bên cửa sổ. Bình thản hay giông gió trong lòng anh thì Miên không biết. Chỉ biết rằng khi Miên mở cửa bước vào thì thấy anh chỉ còn là một chiếc bóng, hiện hữu đấy mà như ảo ảnh, hư vô. Miên lại ngồi bó gối trên giường, mường tượng lại cảnh đứa trẻ nhà bên vừa cười với cô qua ô cửa sắt rồi chậm chậm mất hút trong ngôi nhà toàn bóng tối. Bây giờ chỉ còn tiếng đàn nhị mải miết khứa vào không trung vỡ vụn. Tiếng đàn của ông cụ ăn xin dưới chợ làm Miên nhớ chị vào những mùa mưa xưa cũ. Chị cũng phơi những vết thương lòng bằng tiếng đàn sầu da diết. Giờ cây đàn của chị bụi phủ đầy, chị cất nó vào một góc nhà kho và chẳng bận tâm đoái hoài gì đến nó. Bởi chị đã có những tiếng lòng vui, hoa nở rực rỡ những bước chân chị đi, mái hiên lòng chị giờ tràn ngập nắng.
Ở đây lạnh quá, cái lạnh khiến khớp xương Miên nhức buốt. Miên muốn đứng dậy để bước về phía mái hiên của chị. Miên nghe thấy tiếng cười chị lanh lảnh, đúng lúc Miên định đứng dậy thì tiếng cười ấy cũng mất hút trên những bậc cầu thang vàng sắc nắng. Kì thực là Miên vẫn ngồi đây. Bất động. Gió lạnh quá, Miên đã cố co quắp lấy cơ thể mình nhưng chẳng ăn nhằm gì so với hơi lạnh đang ngùn ngụt bốc lên ở phía anh. Anh đang bốc hơi. Miên nghĩ lần này thì chắc chắn. Miên muốn ngoảnh lại phía anh, muốn gọi anh một tiếng. Muốn được nghe tiếng bàn phím lạch cạch. Nhưng cơ thể Miên hình như đã đóng băng rồi. Băng đóng đến chân, đến bụng, đến ngực và dần dần đóng đến tim. Tiếng đàn vừa vút cao như tiếng roi ngựa quất vào dặm trường hun hút rồi bất chợt ngừng.
…Và khi anh quay lại thì chỗ Miên ngồi chỉ còn lại một giọt nước.
Vũ Thị Huyền Trang
No comments:
Post a Comment