Chị hai chín. Tôi hai bảy. Giới tính bình thường, nhan sắc có thừa, tính cách không đến nỗi quái đản. Cũng chẳng còn ở trong độ tuổi lý tưởng để độc thân thế mà vẫn thế giới không đàn ông. Thiên hạ bảo “hai đứa này như hoa có độc”. Tôi giật mình bảo chị:
-Hay là thật nhỉ?
Chị phá lên cười:
-Khỉ gió! Hoa nào mà chả có độc. Không có độc sao giết chết được bọn đàn ông khi trói buộc nó bằng hai từ “hôn nhân”. Chị em mình là hoa không có chút độc dược nào thì phải. Thế nên mới ế đến giờ.
Không biết những người ở độ tuổi của tôi và chị khi chưa có chồng thì thường làm những gì? Còn tôi mỗi buổi sáng thức dậy tôi thường tự hỏi mình làm gì cho qua hết một ngày không hò hẹn, không tình yêu, không nhung nhớ. Chị thì khác tôi một chút, bởi ít ra chị vẫn còn biết chờ đợi một tình yêu đã mãi mãi ra đi. Dù người ta gọi đó là ngõ cụt, là mê muội, mù quáng thì tôi vẫn thấy cuộc đời chị ý nghĩa hơn tôi rất nhiều. Có một người để mà nhớ thương thì ít ra cũng thấy mình đang tồn tại.
Tôi thường mò mẫm dậy lúc 5h sáng. Chẳng biết thức để làm gì vào cái giờ những người trẻ khỏe thì lăn ra ngủ còn các cụ ông, cụ bà thì chạy bộ, vươn vai ngoài bờ hồ. Tôi thường tự pha cho mình một tách cafe, ngồi nhâm nhi một mình ngoài sân thượng. Nhìn một tương lai không quá xa xôi của mình trong cái sồ sề, mập mạp, nhăn nheo của những người phụ nữ trung tuổi. Họ đang cố lắc mông, xoay khớp để níu kéo tuổi xuân nhưng hình như vô vọng. Tôi nhìn những gã trai trẻ lướt nhanh trên phố, ngắm họ một cách ơ hờ, đôi lúc cũng thấy thú vị nhưng tuyệt nhiên chẳng đọng chút cảm xúc hay một khuân mặt nào rõ rệt. Chị bảo:
-Khi ngắm giai đẹp mà không có cảm xúc là có vấn đề rồi em ạ. Đừng bảo em thích ngắm các cô gái hơn đấy nhé!
-Phải! Em bị les nên mới bám theo chị đến tận bây giờ đấy. Chị thấy sợ chưa?
Chị cười phì cười, lườm tôi bảo:
-Ái chà! Hoang mang quá cơ! Không đú theo chị được đâu nhé. Yêu đi. Lấy chồng đi. Thế giới không đàn ông nhạt nhẽo, buồn tẻ lắm cưng ạ.
-Em còn trẻ mà. Thong thả yêu vẫn chưa muộn. Mà chị không nghe câu “muốn nhanh thì phải từ từ” à?
Chị lại lườm tôi một cái, vừa nhảy chân sáo vừa hát như con chim nhỏ trong căn nhà hai tầng, khiến buổi sáng trong tôi cũng lây phần chộn rộn. Mùi xào nấu thức ăn, tiếng cốc chén va vào nhau lách tách, tiếng chân chị nhẹ nhàng lướt đi như một con mèo nhỏ. Nhìn chị, tôi cứ tự hỏi, chị lấy đâu ra mà nhiều nhiều năng lượng sống đến vậy. Hình như chẳng bao giờ tôi thấy chị mệt mỏi hay buồn chán. Tình yêu có sức mạnh đến thế sao, dẫu cho nó chỉ là thứ tình yêu đầy mộng ảo?
Buổi sáng, tôi thường dời khỏi nhà trước chị. Dù cho cơ quan tôi gần hơn chỗ làm của chị rất nhiều. Tôi rất sợ, khi chị đi rồi, một mình ở lại căn phòng thiếu đi tiếng nói cười của chị thì tôi chẳng có đủ dũng khí để bắt đầu một ngày làm việc mệt nhoài. Thà đi sớm hơn nhưng lúc bước chân ra cửa vẫn còn nghe thấy tiếng chị bảo “Cưng ơi! Cưng đi làm ngoan nhé! Chiều về chị nấu món này ngon lắm…” Thì ít ra cũng thấy có một người sẽ chờ mình trong bữa cơm chiều, một ngày vì thế mà bớt đi cái cô đơn của tuổi.
* * *
Khu nhà tôi ở mới có thêm hàng xóm mới. Tôi nhận được thông báo ấy từ chị trong bữa cơm chiều. Vậy là căn nhà bị bỏ không cả năm trời nằm ngay bên cạnh giờ cũng đã có người đến ở. Ít ra tôi sẽ không còn cảm thấy mùi rêu cũ đang mọc lên trong căn nhà đó, và biết đâu đấy mỗi buổi sáng lại có người thức dậy và nhâm nhi cùng tôi li cafe sữa. Tôi đã từng nói với chị rằng, nếu biết trước chỉ có hai chị em mà phải trông coi hai căn nhà rộng thênh thang này hộ bà chủ chắc tôi đã không đồng ý về đây ở. Bởi thuở nhỏ, khi thường bị bỏ ở nhà một mình, tôi rất sợ căn nhà tràn ngập bóng tối và sự lạnh lẽo. Tôi đã từng lớn lên trong những đêm dài thức trắng, co mình trong nỗi khiếp đảm bóng đêm, tiếng ếch nhái và cả những con lợn giời kêu thảm thiết trên không trung. Cha mẹ tôi vắng nhà triền miên bởi những ca làm đêm trong nhà máy gốm sứ. Tôi cũng phải tự mình lớn lên trong sợ hãi triền miên như vậy. Riết rồi tôi không còn sợ bóng đêm nữa, nhưng tôi vẫn bị ám ảnh bởi sự đơn độc vì thế tôi không thích những căn nhà quá rộng.
Thấy tôi có vẻ tò mò về người hàng xóm mới. Chị cười bảo:
-Là một người đàn ông trông có vẻ điềm đạm.
-Chuyển đến có một mình thôi hả chị?
-Ừ! Một mình và rất nhiều chậu hoa nhỏ. Có vẻ thích trồng cây, uống cafe và đọc sách.
-Sao chị biết?
-À thì người ta mới có lời mời hai chị em mình tối sang uống cafe đấy. Còn sách thì chị thấy chuyển về cả đống.
Hình như tôi khẽ mỉm cười.
Chị vẫn líu lo như con chim nhỏ. Tôi ngồi chống cằm nhìn bước chân chị thoăn thoắt lên xuống những bậc cầu thang. Nghe chị kể những câu chuyện công sở một cách bình thản như thể chẳng có chuyện cãi vã, chẳng có thất bại, chẳng có gì khiến ai phải phiền lòng. Chị có thể nói suốt ngày, nói từ sáng sớm khi thấy tôi ngồi buồn uống cafe, cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ vẫn còn nghe thấy tiếng chị nhẹ bẫng như những đám mây. Bởi vậy nên tôi luôn cảm thấy an toàn và bình yên bên chị. Bởi tôi biết chị sẽ không bao giờ bỏ lại tôi với căn nhà tràn ngập bóng đêm như ba mẹ đã bỏ tôi lúc nhỏ.
Tôi chạm mặt người hàng xóm của mình vào ngay buổi sáng hôm sau. Khi tôi đang lụi cụi lau sạch bụi mấy chiếc chuông gió nhiều màu sắc thì anh đánh tiếng chào:
-Chào cô hàng xóm. Tiếng chuông gió của em đã đánh thức anh dậy sớm đấy.
Tôi đáp trả anh bằng một nụ cười có lẽ vẫn còn ngái ngủ:
-Đêm qua anh ngủ ngon chứ? Ngôi nhà mới này cũng không đến nỗi tệ đúng không?
-Anh thích nơi này mà, nó khá yên tĩnh và rất thoáng. Em thường thức dậy sớm vậy à?
Tôi trả lời anh bằng cách giơ tách cafe lên như một lời mời. Anh đáp trả hành động ấy bằng một nụ cười. Sáng đó. Hai bên ban công, hai con người, hai tách café và tiếng chuông gió leng keng bên tai không dứt. Tôi chợt thấy mùa xuân hình như đã sắp ùa về. Một cảm giác rất lạ lùng cứ nhen nhóm rồi tràn ngập lòng tôi. Tôi hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành của buổi sáng. Đã rất lâu mới có cái cảm giác thoải mái khi bắt đầu ngày mới. Một niềm vui reo lên khe khẽ trong lòng, chộn rộn, lanh canh như những tiếng chuông gió. Sao vậy nhỉ? Tự nhiên tôi bỗng giật mình…
Chị nhận ra tất cả những thay đổi dù là nhỏ nhất trong tôi. Như buổi sáng hôm nay, khi chị vươn vai thức dậy. Chị thôi líu lo như con chim nhỏ, chị nhìn tôi với ánh mắt tò mò, lém lỉnh như trẻ nhỏ. Chị không biết rằng tôi yêu chị trong giây phút ấy biết nhường nào. Chỉ muốn cả cuộc đời này cứ lẵng nhẵng bám theo chị như một cái đuôi, cứ muốn bé bỏng mãi trong vòng tay chị. Cũng may là đến tuổi này, khi không có một người đàn ông để mơ ước về một ngôi nhà và những đứa trẻ, thì tôi vẫn còn có chị để cuộc sống bớt cô đơn, nhạt nhẽo. Để sáng nay tôi thấy hơi ngượng ngùng khi bị chị tóm ngọn những suy nghĩ bắt đầu lạc lối của mình. Trước khi tôi dời khỏi nhà để lẫn vào dòng người ngoài kia, chị níu tay tôi lại, nói nhỏ:
-Có lẽ hôm nay chị sẽ đi siêu thị mua loại sữa tắm mới. Loại chị em mình đang dùng hình như không quyến rũ cho lắm. Ít ra thì cõ lẽ đàn ông họ thích một mùi thơm nồng nàn hơn.
Tôi nguýt chị một cái rồi ngượng ngùng, bước vội ra khỏi cổng. Khi ngoảnh lại, ngước lên ban công, thấy anh nhìn theo tôi cười. Hôm nay đường phố dường như bớt ngột ngạt hơn nhiều. Một ngày vì thế mà cũng trôi đi một cách nhẹ nhàng. Thi thoảng một cơn gió cuối đông ùa về, khẽ co vai lại, tôi thầm ước “giá chi có một vòng tay…”. Lâu lắm rồi mới ước một điều viển vông như vậy nên cứ tự cười mình suốt.
Căn nhà này, tôi đã thuê nó với cái giá không hề rẻ chỉ vì tôi thích chiếc ban công nhìn ra một bờ hồ nhỏ. Bà chủ có nhờ tôi trông coi luôn căn hộ bên cạnh của người em trai khi cả đại gia đình họ ra nước ngoài sinh sống. Hai căn nhà vốn chung lối đi, chung một mảnh sân nhỏ khiến tôi thấy nó quá rộng so với nỗi cô đơn trong mình. Khi đăng tin tìm người ở chung, chị là người đã điện đến đầu tiên và bảo:
-Cho mình share tiền nhà với nhé!
Tôi cười bảo:
-Có thích uống cafe không?
-Còn biết nấu ăn rất giỏi và hát mua vui cũng rất hay nữa đó.
Thế rồi thành chị em, thân thiết và khăng khít. Nhiều lúc chị cười bảo thân nhau quá nên đến nỗi “chống ề” cũng giống nhau nốt. Những lúc ấy thấy thương chị nhiều hơn. Bố mẹ chị mất đã lâu, anh em thân thích không còn. Chị giống như con chim cứ bay qua đại ngàn bằng đôi cánh nhỏ nhoi, đơn độc nhưng lại luôn mang tiếng hót líu lo tươi vui tưới tắm cho cuộc sống. Chị yêu một người đàn ông đã có gia đình, cứ chờ đợi trong mỏi mòn mà không biết mình đang chờ đợi điều gì nữa. Mỗi lần tôi giục chị đi tìm cho mình một người mới là thể nào chị cũng bảo:
-Con người có duyên số cả. Nếu có thật một người đàn ông dành riêng cho chị thật thì chị cũng không thể làm gì hơn là chờ đợi.
* * *
Hàng xóm mới đã biến chiếc sân chung thành một khu vườn nhỏ. Những chậu phong lan được treo lên một chiếc giàn mà anh hì hụi bao ngày mới giăng mắc xong. Cây ngọc lan nhỏ được trồng ngay trước cửa sổ phòng tôi. Còn lại quanh khu nhà là rất nhiều những chậu cây xanh tươi tốt. Anh mang về những chậu sỏi trắng tinh trải khắp sân, chỉ chừa lại lối đi nhỏ vào hai nhà. Cứ mỗi chiều khi tôi trở về, tôi lại thấy căn nhà thêm một phần đổi khác. Dần dần tôi cảm tưởng như mình đang bước vào khu vườn cổ tích, đẹp lung linh trong câu chuyện ngày xưa bà thường kể. Ngày nghỉ, chúng tôi cùng nhau chăm cây, uống cafe và cùng bình luận về một cuốn sách nào đó. Thường thì anh hay im lặng nghe tôi nói, không hiểu từ bao giờ tôi cảm thấy thật bình yên mỗi khi được ở bên anh như thế.
Chị bắt đầu làm mứt để chuẩn bị cho một cái tết không có người thân. Mùi mứt xào thơm lừng khắp cả căn nhà, quyện vào tôi cái hương vị tết ấu thơ xa lắc. Chị bao giờ cũng ưu tiên làm thật nhiều món mứt mà tôi thích. Nào là mứt khế, mứt dứa dẻo, mứt dâu tây, thơm mùi vani, ngậy vị đường. Chị làm khéo đến mức chỉ cần ngửi mùi thôi cũng có thể cảm nhận được từng vị mứt đang tan trong đầu lưỡi. Tôi bỗng nhiên trở thành đứa trẻ chạy lăng xăng trong gian bếp, quanh quẩn chị chị một con mèo nhỏ. Những ngày vui đó không thể thiếu vắng anh. Anh đến đôi khi chỉ để nhìn hai chị em vui đùa tíu tít. Anh bảo:
-Giống như anh đang bước vào căn nhà không tuổi vậy. Bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ này thì họ sẽ hiểu vì sao mà hai cô nàng xinh đẹp mãi không chịu lấy chồng.
-Sống làm hoa không chủ cũng có cái thú vị của nó phải không anh?
Anh nhìn tôi cười bảo:
-Thế em định làm hoa không chủ mãi đấy à?
Chị chạy lướt qua tôi, rồi ghé tai anh thì thầm vừa đủ cho tôi nghe rõ:
-Cho đến khi có người chịu rước nó đi. Anh có định nhanh chân đăng kí không?
-Còn để xem hoa có độc không đã chứ.
Chị cười:
-Thôi đừng thử em tôi. Sợ cái kiểu thử của đàn ông các anh lắm rồi. Nó đánh gục được trái tim anh thì có nghĩa là có độc rồi còn gì nữa.
-Anh sợ không?- Tôi ngoảnh sang hỏi anh.
-Càng có độc anh càng muốn hái.
Khi anh nói xong câu ấy, chị mở toang tất cả các cánh cửa sổ cho gió ùa vào nhà. Tôi gửi thấy mùi của cỏ cây hoa lá trong khoảng sân nhỏ, thấy ánh trăng lươn lướt chạy trên nền sỏi trắng. Một cảm giác bình yên tràn ngập lòng tôi. Đã rất lâu rồi, kể từ khi nội ra đi, mang theo thế giới thần tiên đầy tốt đẹp về thế giới bên kia. Thì dường như tôi đã mất đi bến bờ bình yên nhất. Những đêm sống trong bóng đêm và sự sợ hãi, khiến tôi không cảm nhận được tình yêu thương của bố mẹ. Dù tôi đã đủ lớn hiểu rằng họ rất yêu tôi, chỉ là do cuộc sống mưu sinh mà để lại tôi hàng đêm trong căn nhà vắng. Khi xuống thành phố học hành, lập nghiệp, tôi thành ra rất sợ trở về quê. Tôi sợ gặp lại những cảm giác năm xưa, nỗi sợ hãi trong thẳm sâu đầy ám ảnh. Khi tôi kể với anh về điều đó, thì anh bảo:
-Thay vì chạy trốn, em hãy đối mặt với nỗi sợ hãi ấy. Em sẽ thấy nó không còn đáng sợ. Cũng giống như tình yêu vậy. Nếu em cứ đứng ngoài nhìn ngắm, em sẽ chỉ thấy người khác đau khổ mà thôi. Nhưng khi trái tim đã rung động, em sẽ thấy tràn ngập yêu thương. Hãy trông chị của em kìa. Chị ấy lúc nào cũng căng tràn sức sống, sự trẻ trung, yêu đời dù chị ấy đã cận kề tuổi 30 và ngay cả khi đang chờ đợi một tình yêu mỏng manh như sướng khói.
-Phải! Chị ấy giống như những chiếc chuông gió vậy.
* * *
Gần tết, anh đi chợ hoa đêm chở về nào đào, nào quất. Biết hai chị em rất thích mai nên anh đã lùng mua được một chậu mai rất đẹp. Khu nhà của chúng tôi chưa năm nào lại tràn ngập không khí tết đến như vậy. Chị chăm chỉ đi siêu thị sắm đồ, nào thì phong bao lì xì, câu đối đỏ, nào thì bánh trưng xanh. Cũng cặm cụi ngồi bóc hành cay chảy nước mắt, cũng mày mò làm thịt đông, cũng tính chuyện dự trữ đồ ăn cho vài ba ngày tết. Tôi nhìn chị, lòng trực trào nỗi lòng thương cảm. Năm nào tôi cũng về nhà đón tết cùng bố mẹ, chị ở lại một mình thui thủi tết, lụi cụi nấu nướng rồi lại một mình ngồi vào mâm cơm. Thế mà năm nào cũng lo sắm tết, cũng sợ thiếu thứ này thứ kia. Nghĩ mà thương chị.
Cận tết, đường phố thưa vắng hơn nhiều. Ba chúng tôi ngồi ngoài ban công uống cafe, tôi nhìn ra đường, chợt thấy vắng đi dòng người đua chen tấp nập ngoài kia đôi khi cũng khiến con người ta hụt hẫng. Tôi bảo chị:
-Tết này về quê ăn tết với gia đình em đi chị. Đừng ở lại đây một mình nữa.
-Em lo chị sẽ nhớ em quá mà không ngủ được à?
-Không! Em sợ chị cứ chờ đợi mãi một điều không có thực rồi sẽ càng làm chị khổ.
-Chị biết. Nhưng trái tim chị vẫn hướng về người đó, vẫn cứ đợi cho đến khi người ấy đi tìm chị. Hoặc là có một trái tim đủ yêu thương nào đó đến kéo chị đi. Còn phần em, thì chị không lo tết này em buồn đâu. Hình như có người muốn theo chân em về quê ăn tết đấy- Chị vừa nói vừa liếc sang anh cười tủm tỉm. Còn tôi thì cứ tự trách mình sao bỗng nhiên bối rối.
Anh cười bảo:
-Coi như em là hoa đã có chủ rồi đấy nhé!
-Hồi nào thế nhỉ?
-À thì tết này anh sẽ tìm về tận nơi “sản xuất” để đăng kí quyền sở hữu.
-Chưa gì đã tính chuyện xa xôi. Chắc gì em đã cho anh theo về mà…
-Ô này! Em hãy suy nghĩ cẩn thận nhé. Không nắm bắt cơ hội tốt, sau này đừng có tiếc đấy nhé.
Tôi huých nhẹ tay anh cười, tách cafe trên tay anh sóng sánh, tiếng chuông gió leng keng mang theo mùi vị, hương sắc của mùa xuân tràn trên mái tóc chúng tôi. Tràn trong lồng ngực nhỏ và căng đầy những con tim đang thổn thức. Chị nói sẽ ở lại thành phố, giữ chặt không khí xuân tràn ngập khu nhà để chờ tôi và anh trở lại…Vũ Thị Huyền Trang
No comments:
Post a Comment