Friday, March 23, 2018

Cơn gió lạ....



Yêu anh!
“Lặng yên căn gác, lặng yên vầng trăng…
Lặng yên thơm ngát môi hồng thật trong sáng..
Ánh mắt bên ô cửa sổ, cứ thao thức mong chờ…
…….Cơn gió lạ….”

Anh chính là cơn gió lạ của cuộc đời em, nhưng em chưa kịp giữ anh cho mình trong bàn tay bé nhỏ thì…
Chiều nay thấy anh nắm tay một người con gái khác đi dưới cơn mưa chiều hoa Sưa phủ trắng. Em đứng ở cuối con đường và khóc. Có lẽ cơn mưa chiều đã qua rất lâu rồi nhưng em vẫn mang theo cơn mưa trong lòng về căn gác nhỏ. Hà Nội có một ngày gió to, gió xô nghiêng những hàng cây ven đường, ô cửa kính đập vào nhau vỡ vụn. Thương những mầm cỏ chưa kịp nảy mầm đón chào cuộc sống đã giật mình dưới lớp đất khô cằn.
Em ngồi đây an ủi tình yêu của chính mình bằng dòng entry nhạt nhoà, những kí tự biếng lười không buồn nhúc nhích, mười ngón tay em vẫn gõ. Phải chăng em đang mở mật mã cho nỗi cô đơn được phóng sinh, cho tình yêu một lần than thở.

“Ngủ ngon anh nhé tình yêu của em và ngày mai sẽ ngọt ngào những ước hẹn. / Phải làm chi để hết buồn, chỉ vì quá nhớ người …1 cảm giác trống vắng đến hiu quạnh…”

Em đi về hướng ấy để mong được nhìn thấy anh lang thang bên những quán cóc vỉa hè như mọi ngày. Để thấy anh nói cười bên các đồng nghiệp của mình, bên bà cụ bán hàng hay chị lao công dưới hàng hoa Sưa ướp nắng. Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, một ngày không hiểu vì duyên cớ gì mà ông trời lại nổi cơn gió mạnh. Phải chăng vì cuộc sống quá ngột ngạt này cần một ngày như thế, em sẽ đỡ nhàm chán hơn sau một ngày chóng mặt vì công việc. Liệu có bao giờ anh hiểu rằng 365 ngày đối với em là 365 ngày rỗng.
Bởi vì…
Em là một đứa trẻ mồ côi mồ cút từ lúc nhỏ, đi ở bao nhiêu năm dưới thành phố, rồi lớn lên vừa học vừa làm. Đến lúc có một công ăn việc làm ổn định. Nghoảnh đi nghoảnh lại nhận ra mình cô độc vô cùng, cô độc đến mức tưởng rằng mình đang sống trong một hoang đảo không có một bóng người. Và anh có tin không khi em nói rằng em thèm người lắm, dẫu xung quanh em đường phố vẫn nườm nượp dòng người, vẫn tắc đường mỗi sáng mỗi chiều, Hà Nội chật hơn, kiếm mỏi mắt mới ra một căn nhà trọ.
Và em chờ có một chàng hoàng tử trên con thuyền mang cánh buồm đỏ thắm. Mặc dù em là nàng công chúa không xinh đẹp và kiều diễm, em chỉ là cô gái rất bình thường. Em mồ côi mồ cút từ thuở nhỏ.
Rồi anh đến.
Anh đến với em nhẹ nhàng, chỉ là một buổi ngồi lê quán cóc uống nước chè, ăn kẹo lạc của bà cụ người Hà Nội gốc bán cho khuây khoả tuổi già. Em ngồi bên cạnh sự khuây khoả ấy mong vơi bớt phần nào sự cô đơn trong lòng mình. Anh đến, nói và cười với em như đã quen rất lâu rồi như ngày nào chúng ta cũng hẹn nhau nơi này để kể cho nhau nghe bao câu chuyện  của cuộc sống suốt một ngày dài.
Chẳng biết em đã nhớ anh từ khi nào nữa nhưng chiều nào cũng tự hẹn với lòng mình đến ngồi quán nước dưới gốc hoa Sưa, anh vẫn cười vẫn nói, vẫn mang lòng mình trải ra với mọi người. Liệu có phải riêng em?
Rồi suốt một mùa đông kéo dài anh thôi không đến nữa để em vời vợi ngóng chờ mỗi chiều và lặng lẽ đi về đêm tối. Lòng tự trách mình mộng tưởng, thấy cuộc đời bơ vơ hơn, vô vọng hơn. Thấy chàng hoàng từ mang cánh buồm đỏ thắm đi về hướng khác. Biết trách những cơn gió trên đại dương bao la hay trách chiếc kim địa bàn sai hướng. Mà phải rồi em chỉ là nàng công chúa xấu xí và mồ côi, em giống như loài cỏ hoang mọc giữa cánh đồng mà mỗi loài hoa đều mang một cái tên, một mùi hương đặc trưng, màu sắc quyến rũ lung linh và bầy ong bướm của riêng mình. Em chẳng là gì hết, vẫn là một ngày sáng đến công ty quay tròn với mớ giấy tờ có hàng nghìn số liệu, buổi chiều hết giờ làm lang thang trên những con phố nhỏ không mục đích, không phương hướng. Như chiếc lá vô định bay trong cơn bão chiều nay anh ạ.

“Ngoài đời sương gió tội lắm đôi vai gầy…/Giờ anh nơi ấy, hình dung em chốn này…”

Một chiều bà cụ nói với em:
-Thằng Quân về thành phố biển Hải Phòng rồi cháu ạ. Nó về chăm người yêu ốm. Nghe nói cô ấy bị bệnh nặng lắm có thể chẳng sống được lâu. Tội thằng bé quá rõ là đẹp trai và hiền lành. Nó yêu cô ấy lắm.
Em chẳng nói gì đâu vì trong lòng không hiểu chính nỗi buồn đang mang tên tình yêu trôi về đâu nữa. Buồn cho em hay buồn vì thương anh quá.
Tiếng radio vẫn gieo vào em nỗi nhớ anh thật nhiều, nỗi nhớ như máu thịt, để cũng có lúc em ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân, chỉ muốn anh trở bên em ngay lúc ấy bỏ mặc tất cả những gì là quan trọng nhất với anh.
“Rất cần hơi ấm, rất sợ đêm trắng … Em thường vẫn ước ao rằng: 1 ngày đang đến,
 ngày ấy không xa vời. Và anh sẽ đến..nhìn em… hé môi cười!
Anh về đi nhé, hãy về đi nhé, chính nơi mà ta hẹn thề.”
Nhưng trong một cơn mơ thấy anh ngồi khóc bên ô cửa sổ bệnh viện, người con gái của anh nằm đấy khuôn mặt mờ mờ ảo ảo trong màu trắng nhạt nhoà của bệnh tật và cái chết. Tỉnh dậy em không còn mong anh trở về bên em nữa. Anh hãy ở lại với miền yêu của chính anh để mang niềm vui cho người con gái ấy.  Tuyệt nhiên không thấy giận hờn.
Dù vẫn rất yêu anh.
Và chiều nay anh đã trở về trong ngày gió lớn. Dưới gốc hoa Sưa em đứng thẫn thờ nhìn tình yêu của mình thoảng bay đi như cơn gió. Nàng công chúa của anh rất đẹp, trong chiếc váy trắng tinh khôi là đôi vai gầy cần được anh che chở, là đôi mắt sâu buồn cần anh mang lại niềm vui. Trong tay anh là những búp măng nhỏ bé. Còn em chẳng là gì hết, chỉ là cô gái ngồi uống nước chè cùng anh mấy mùa xuân hạ thu đông bên bà cụ người Hà Nội gốc và mấy mùa hoa Sưa thao thức nở.
Chỉ biết trách bản thân mình quá ngộ nhận mà thôi. Dặn mình đừng trách anh mà tội mười ngón măng e ấp trong bàn tay anh, mà tội cho những buổi chiều luôn dướn mình giữ vạt nắng mong manh ở lại.”
                               * * *
Em lại lang thang, lang thang trên những con phố nhỏ nhưng tuyệt nhiên không ước được gặp anh ở đó. Cứ để mặc em đi, mặc em với nỗi buồn cố hữu trong mình. Em thôi không còn muốn than thở về bản thân và cuộc sống này nữa. Tình yêu thì luôn luôn bình đẳng bằng một phép cộng đơn giản nhất. mà em thì lại không có được. Chỉ nên hiểu thế thôi phải không anh?
Những đêm đi lang thang cũng gặp nhiều chàng trai, cô gái khác cũng một mình lang thang như thế…Có phải họ giống em không?
Ngày xưa mẹ chỉ còn sống đủ để kể cho em câu chuyện về cánh buồm đỏ thắm để lớn lên em cứ muốn chờ đợi một chàng hoàng tử. Giờ thì em nhớ ra rằng cô gái trong câu chuyện ấy không phải là công chúa, cô ấy cũng giống như một loài hoa dại hướng về phía mặt trời và hát….Hát vang những ca khúc của cuộc sống này…
Đêm nay em đi lang thang, tuyệt nhiên không ngóng chờ cánh buồm đỏ thắm.
Cơn gió vừa đi qua ngang nghé tai em nói nhỏ: “ Đừng mơ mộng quá, đừng hy vọng quá. Cô bé ơi bây giờ là thế kỉ nào rồi…” Gió cười, gió bay đi mất, bỏ lại em ngẩn ngơ giữa ngã tư đường và khóc. Một lần nữa cảm thấy cuộc đời mình cô quạnh vô cùng.
Anh có hiểu không anh?
Nếu như em còn mẹ thể nào mẹ cũng dạy em như bao người mẹ khác là đừng theo đuổi người đàn ông có đã có nơi chốn, thế có lẽ sẽ tốt hơn cho em. Đằng này tự em phải lựa chọn điều đó cho mình, tự em phải bắt mình làm cái việc mà chưa biết có làm được không, và cuộc đời mình rồi sẽ đi đến đâu nữa.
                                         * * *           
Em đã lựa chọn rồi. Dẫu có thể người đời sẽ chửi em là ngu dại đi chăng nữa, em vẫn quyết định làm theo ý mình một lần duy nhất trong đời. Em không thể cứ để tình yêu của mình chết đi trong thầm lặng, dẫu sao đi nữa em và anh cũng đã từng quen biết và có những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau. Dẫu với anh đó chỉ là niềm vui qua đường, như mỗi chiều uống xong một ngụm trà rồi lại đi về phía căn phòng ấy thì nó cứ vẫn là một niềm vui.  Em có thể không giành giật anh từ tay người con gái ấy như bất kỳ một người đang yêu nào vẫn làm cho dù là mù quáng. Em có thể đứng câm lặng nhìn anh cả đời tay trong tay với người con gái ấy. Nhưng em không thể…
Em không thể lặng im mãi như thế này được. Ngày mai em quyết định sẽ gặp anh và nói…Nói chỉ để là nói mà thôi, có chăng là trái tim một người con gái hơn hai mươi tuổi như em nhẹ nhõm hơn mà sống tiếp, mà chờ đợi thêm một lần nữa chàng hoàng tử của riêng mình.
Em luôn nghĩ tại sao anh có quyền yêu và được yêu còn em thì không chứ? Em muốn sằng phẳng với cảm xúc trong mình, không lừa dối. Phải làm như thế thì mới em mới có thể nhẹ nhõm đi tiếp con đường của riêng mình được.
Em nói vậy có phải không anh?
Rồi mong sao lời nói của em đối với anh sẽ như cơn gió đến rồi đi không vương vấn gì, đừng vì câu chuyện buồn của em làm khổ tâm anh mỗi tối, dẫu đó chỉ là sự thương hại, ái ngại mà thôi. Em luôn nghĩ từ bé em đã phải sống tự lập bằng đôi tay và suy nghĩ của mình điều đó giúp em luôn chọn cho mình một con đường đúng đắn. Dẫu có nghìn kẻ đang yêu đang mắng em rằng: “Đồ ngu! Đồ ngu! Như thế là không yêu, đã yêu là phải giành giật, phải bằng mọi giúa có được người ấy cho mình”. Không! Em không ngu đâu, cũng không phải là em không yêu anh. Em yêu anh đấy chứ, thậm chí còn yêu anh rất nhiều là khác.
Ngày mai Hà Nội sẽ không gió to nữa đâu, những nụ hoa Sưa vẫn khe khẽ nở, anh sẽ nắm tay người con gái ấy đi qua bà cụ bán nước chè và cười. Em đi đằng sau nhưng sẽ dừng lại quán nước uống một ngụm chè và ngắm hoa Sưa khe khẽ nở, khe khẽ rơi về đất.
Vũ Thị Huyền Trang

No comments:

Post a Comment