Cuối cùng thì tôi cũng phải thành thật với chính mình rằng tôi đang chờ một cuộc gọi. Tôi không chờ cuộc gọi từ một số máy cố định nào đó, chỉ đơn giản là chờ xem có ai nhớ đến tôi trong giờ phút này không. Khi mà nỗi cô đơn tròn trịa đang xâm chiếm từng tế bào, từng ý nghĩ của tôi. Nằm nghe radio, tiếng người dẫn chuyện Ivy chậm buồn trôi vào tim tôi như một dòng nước lạnh. Sau một hồi trùm chăn và liên tục liếc vào màn hình điện thoại, tôi đã định tắt nguồn. Bản radio vang lên một khúc ca trầm buồn, ngoài kia tiếng mưa rơi trên mái hiên như buông vào lòng tôi từng giọt lạnh. Nằm trong chăn, cố co quắp làm sao để mình ấm nhất, để thoát khỏi cái cảm giác đơn độc đến cùng cực đang xâm chiếm tim gầy.
Tôi đang rơi vào tình trạng vô cùng tồi tệ. Tôi tưởng tượng ra mình đã ngồi dưới một mái hiên rất lâu. Hiên nhà ẩm mốc và lạnh lẽo. Nắng rất nhiều nhưng không có vạt nắng nào chạm tới những ngón chân đã lạnh cóng của tôi. Không tiếng chim nào chạm vào được trái tim tôi. Không một cơn gió nào chạm đến mái tóc của tôi. Tôi cần ai đó đến thức tỉnh và dắt tôi ra khoảng nắng trước mặt. Nhưng không một ai làm được điều đó. Mỗi người tôi thương yêu tạt qua cuộc đời tôi trong chốc lát, hoặc giày vò mòn mỏi trái tim tôi. Họ vốc nốt những hạt nắng cuối cùng còn sót lại quanh tôi. Họ mang đi tiếng chim hót và trả về tiếng gió hú âm vọng ngày đêm. Tôi thậm chí không có một nơi mà bấu víu cho qua những ngày giông gió trong lòng.
Lần cuối cùng gặp nhau Q bảo:
-Anh phải đi!
Kết thúc cho một cuộc tình kéo dài ba năm chỉ đơn giản bằng một câu như thế. Không kèm theo trạng thái cảm xúc. Không một lời giải thích. Cái cách mà Q buông tay tôi giống như thể anh buông tay một chú chim nhỏ trong một ngày trời nhiều gió. Đơn giản là có thể tay anh cảm thấy mỏi khi cứ phải nắm giữ một sự sống mỏng manh. Hoặc là anh nghĩ bầu trời rộng lớn klia chắc sẽ tốt cho chú chim mang khát khao sải cánh. Dù gì đi nữa tôi cũng cảm thấy cái cách mà anh buông tay tôi thật là tàn nhẫn. Tôi đã tự nhủ rằng tôi không cần Q nữa. Tất cả đã thực sự chấm hết.
Điện thoại rất đầy pin. Nó không thực hiện bất cứ chức năng nào trong ngày hôm nay, đơn giản chỉ là thú vui nghe nhạc hàng ngày của tôi cũng không còn. Tôi đã cài một vài số vào danh sách tự động từ chối. Rồi lại thi thoảng ngó qua cái màn hình xem có báo cuộc gọi nhỡ nào không. Cảm giác hụt hẫng dâng đầy khi màn hình vẫn là khuôn mặt tôi cười nhăn nhở. Bức ảnh chụp trong một mùa xuân cũ, khi ấy vẫn còn vài ba vạt nắng xung quanh tôi. Khi đó đôi lúc tôi còn cảm thấy mình hình như đang hạnh phúc. Ngày đó đã rất xa rồi…
* * *
Tôi nhớ về những ngày chưa quen Q. Khi đó là mùa xuân, tôi sống đơn giản hơn bây giờ. Sau giờ làm tôi thường la cà quán xá vỉa hè tìm cảm giác bình yên. Tiền với tôi khi đó chẳng mấy quan trọng. Lương chỉ để mua sắm vài ba bộ váy áo, mua quà cáp cho gia đình và một năm tự thưởng cho mình đôi chuyến du lịch trong nước. Thi thoảng tôi cũng tham gia vài chuyến đi tình nguyện cùng bạn bè quen trên các trang cộng động mạng. Tôi thích đọc sách, hứng lên cũng viết lách linh tinh nhằm giải tỏa những cảm xúc không giãi bày được cùng ai. Mấy ngày cuối tuần nếu không về thăm nhà thì tôi thường ngồi trong một vườn chùa nào đó, khi thì Trấn Quốc, khi thì Bồ Đề, cũng có khi là chùa Kim Liên hay Quán Sứ. Bây giờ khi ngồi dưới mái hiên lạnh lẽo để hồi tưởng lại quá khứ ấy, tôi thật lòng rất muốn được trở về…
Tôi quen Q trong một lần vãn cảnh chùa. Đó là một người đàn ông hay phiền muộn với ánh mắt buồn thẳm và nụ cười man mác. Chúng tôi ngồi im lặng cả buổi chiều nghe tiếng sư thầy gõ mõ, tung kinh, nghe thấu từng nỗi lòng trong bước chân người đi vãn cảnh. Sau này tôi còn gặp lại Q nhiều lần ở đó, vẫn cứ ngồi im lặng không nói với nhau một lời nào. Cho đến một hôm, bỗng nhiên Q có nhã ý mời tôi một tách trà nóng trong quán lá cách chùa không xa. Ngồi nhâm nhi tách trà trong tiết trời lành lạnh, u ám thường thấy ở miền Bắc, tôi buột miệng hỏi Q:
-Phải chăng căn nguyên nỗi buồn của anh là phụ nữ?
-Tại sao em lại hỏi thế?
-Ừ thì… thiên hạ vẫn thường buồn như vậy.
Q cười. Có lẽ tôi yêu Q ngay từ khi nhìn thấy nụ cười ấy. Nụ cười mà làm người đối diện thấy mình như thể mắc nợ Q một điều gì đó từ kiếp trước. Hay là chỉ có tôi mới cảm thấy như vậy? Đó có phải là định mệnh hay không? Mà nếu đã là định mệnh thì tại sao chúng tôi lại mất nhau, tại sao Q ra đi nhẹ bẫng như một cơn gió ghé qua vườn chiều rồi mất dấu? Tôi chỉ nhớ có một lần Q bảo:
-Em thấy đấy, 70% cơ thể con người là nước. Vậy ra chúng ta đều là những giọt lệ đi ngang qua đời nhau… chảy thành suối, thành sông. Cứ tuôn rơi mãi cho đến khi đánh mất cả chính mình… Thế có phải là quá ngốc nghếch không em?
-Đôi khi ngốc nghếch vì một điều gì đó vẫn còn hơn là sống chẳng có mục đích gì.
Có lẽ Q đã không muốn là giọt lệ chảy ngang đời tôi nữa. Nên sau khi chuyện làm ăn đổ bể, sau khi bạn bè tự nhiên ngoảnh mặt mà đi. Q cảm thấy cuộc đời này mệt mỏi quá chừng, cảm thấy những nỗi buồn bên đời tôi chỉ càng làm vướng víu chân anh. Anh đi, tôi ngồi đếm những ngày tháng chảy qua đời mình để biết rằng quá khứ đã khép lại chỉ có tôi là cứ hoài niệm mãi… Không biết giờ này Q đang ở đâu? Làm gì? Có khi nào nghe gió đăm đăm lạnh ngoài trời mà nhớ đến tôi không? Tôi liếc nhìn chiếc điện thoại, vẫn không một tin nhắn, không một cuộc gọi nhỡ nào.
* * *
Gia đình. Cái bến bờ bình yên của mỗi người rồi đến một lúc nào đó sẽ trở thành gánh nặng oằn trên đôi vai nhỏ. Mọi thứ suy sụp trước mắt tôi khi người em gái vốn học giỏi, ngoan hiền giờ lao vào những cuộc chơi thâu đêm đến tàn rạc. Khi anh trai ngập ngụa trong men rượu, chị dâu bế con bỏ ra đi. Tôi thật sự không biết phải bắt đầu một ngày như thế nào khi xung quanh là nỗi hoang mang vây kín. Phải chăng bấy lâu nay tôi sống quá hời hợt, vô tâm nên không nhìn thấy những vết rạn nứt đã manh nha từ rất lâu trong cái bình yên vốn thấy. Để bây giờ ra sức hàn gắn nó thế nào vẫn thấy ngổn ngang mảnh vụn. Tôi chỉ còn cách dẫm lên đống đổ nát ấy mà sống. Nhưng sống thế nào khi tim tôi đã chi chít vết thương?
Tôi gọi điện về nhà thường xuyên dường như chỉ để nghe tiếng mẹ than thở. Những tiếng than yếu ớt, mệt mỏi càng làm cho mái hiên tôi ngồi thêm lạnh lẽo. Nhưng tôi không dám buông lơi tiếng than thở ấy, bởi vì đó là tất cả những gì quý giá nhất còn lại với tôi trong bộn bề đổ nát. Tôi sẵn sàng làm bờ vai cho mẹ, ôm lấy nỗi buồn của mẹ. Tôi có thể vứt tất cả những sở thích bình yên trước kia chỉ để lao đầu vào làm thêm đủ các công việc khác kiếm tiền trang trải cho gia đình. Tôi thậm chí có thể vì mẹ mà kiên nhẫn nhặt từng mảnh vụt li ti ghép lại. Nhưng dẫu sao tôi cũng chỉ là một cô gái yếu mềm thèm khát một chút hơi ấm của người thân trong gió mưa vần vũ. Chỉ cần một cái ôm, một ánh nhìn hay một câu nói dịu dàng của mẹ thì mái hiên của tôi chắc sẽ có vài vạt nắng.
Nhưng dường như cảm giác của tôi lúc này không một ai quan tâm đến. Mẹ lại càng không. Mẹ đang vội co quắp những đứa con lầm lỗi của mình, vỗ về, nựng nịu họ. Bởi vì tôi là đứa trẻ ngoan thế nên hãy cứ đứng đó, kể cả là trong mưa gió hay đơn lạnh. Chỉ khi nào tôi vấp ngã, chảy máu và kêu gào với nỗi đau thể xác thì khi đó may ra mẹ mới cuống cuồng chạy đến bên tôi. Thế nên thành ra mái hiên của một đứa trẻ ngoan thiếu thốn nhiều thứ quá…
Trong danh sách tự động từ chối cuộc gọi của tôi thật ra toàn là những người tôi vô cùng yêu thương họ. Là mẹ, là Q, là một vài người đàn ông thầm lặng theo đuổi tôi đã khá lâu, họ giống như những cánh chuồn đậu trên vai tôi dù mưa gió. Bằng một cách nào đó, vì một lý do nào đó họ đã lần lượt dời xa tôi vào đúng lúc tôi cần họ nhất. Tôi chờ cuộc điện thoại từ họ đã rất lâu rồi. Giờ thì tôi không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa. Với tay lấy chiếc điện thoại, tôi lưỡng lự rồi dứt khoát tắt nguồn.
Hiên nhà nơi tôi ngồi sương đã xuống nhiều.
Rất lạnh!
* * *
Tôi và Thúy Chu chơi thân với nhau từ nhỏ. Hai nhà cách nhau bởi hàng rào cây cúc tần với rất nhiều chỗ thủng, thường là chỗ hai đứa chui qua lại thăm nhau. Thúy Chu kém may mắn hơn tôi nhiều thứ, phải bỏ dở việc học hành bon chen kiếm sống nơi thành phố khi mười lăm tuổi. Bù lại trời ban cho cô bạn một sắc đẹp đến mê hoặc lòng người. Nhờ sắc đẹp mà sau này Thúy Chu lấy được một người chồng giàu có, sống trong giàu sang nhưng vô cùng cô độc. Sự cô độc ấy dần mòn giết chết sự hồn nhiên, trong trẻo của Thúy Chu. Dù đã rất cố gắng nhưng tôi không thể giúp gì cho khoảng trời của bạn, giống như tôi cũng có một mái hiên lạnh lẽo.
Sau cuộc hôn nhân đổ vỡ, không ai biết Thúy Chu đã đi đâu. Người thì bảo Thúy Chu bị bệnh vô sinh nên buồn thảm đã xuống tóc đi tu trong một ngôi chùa nào đó trên núi cao. Người thì bảo Thúy Chu theo một anh chàng nào đó vào miền Tây sinh sống. Thậm chí còn có tin đồn thất thiệt rằng Thúy Chu của tôi đã chết. Cha mẹ bạn đều mất, quê nhà không còn ai thân thiết, hàng rào cúc tần vẫn còn mấy chỗ thủng trống hoác huơ. Mỗi lần trở về nhà đứng tần ngần bên hàng rào mà nhớ bạn da diết lắm. Thúy Chu của tôi đang ở đâu? Làm ơn hãy liên lạc với tôi. Tôi đã chờ một cuộc gọi của bạn từ lâu lắm…
Kim đồng hồ chỉ đúng 12h đêm. Thế có nghĩa tôi đã kiên nhẫn tắt nguồn điện thoại được hai tiếng đồng hồ. Trong suốt hai tiếng ấy tôi mường tượng ra đã có ít nhất một vài cuộc gọi nhỡ, một vài người hốt hoảng khi tổng đài thông báo không thể liên lạc được với số máy của tôi. Có ai đó đang bồn chồn, hoang mang với rất nhiều câu hỏi. Một vài tin nhắn sẽ được gửi tới để hỏi tôi có khỏe không? Công việc thế nào? Làm sao lại tắt máy? Tôi sẽ thôi giận dỗi họ vì thấy đời đâu có quá hờ hững với mình. Chim sẽ hót. Nắng sẽ lên. Gió sẽ về. Yêu thương rồi sẽ đến. Cái ý nghĩ ấy thúc giục tôi mở máy.
Nhưng đã chẳng có bất cứ cuộc gọi nhỡ nào. Tin nhắn cũng không. Mái hiên của tôi bây giờ toàn là bóng tối.
* * *
Tôi dời xa thành phố giống như đang chạy trốn. Nhờ người quen xin về làm cán bộ văn hóa trong một huyện nhỏ ở Lai Châu. Cảnh vật và con người nơi đây làm tôi thư thái được phần nào nhưng mái hiên của tôi thì vẫn còn lạnh lẽo. Vào một hôm bất ngờ Thúy Chu trở về. Vẫn xinh đẹp như xưa thậm chí càng mặn mà hơn khi đôi mắt đã nhuốm nhiều phiền muộn. Chúng tôi trò chuyện với nhau rất lâu, có quá nhiều điều xảy ra kể từ khi mất liên lạc với nhau. Trong vô vàn câu hỏi mà bạn hỏi tôi ngày hội ngộ, có một câu hỏi đã xoáy vào lòng tôi nhiều day dứt:
-Đã bao giờ cậu tính đến chuyện đi tìm mình chưa?
Tôi bảo:
-Biết ở đây mà tìm, trời biển mênh mông một cõi.
Bạn nhìn tôi cười bảo:
-Thế sao mình vẫn tìm được cậu đó thôi. Trước kia mình lúc nào cũng chờ một cuộc điện thoại từ cậu đấy.
-Chẳng phải cậu đã đổi số rồi hay sao? Mình đã gọi vài lần nhưng không được.
Bạn cười:
-Không phải vậy đâu. Mình bị mất máy nên một thời gian sau mới làm lại sim. Khi làm lại sim rồi cứ chờ mãi vì đinh ninh thể nào cậu cũng gọi cho mình. Đến lúc không thể kiên nhẫn để chờ, gọi cho cậu thì đã thấy báo không liên lạc được. Thế nên mới tất tưởi đi tìm cậu khắp nơi, chỉ sợ có chuyện gì không hay xảy đến với cậu.
Tôi không nói gì. Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, tự nhiên thấy mình còn nợ đời rất nhiều cuộc gọi.Vũ Thị Huyền Trang
No comments:
Post a Comment