Nhiên đang lụi cụi lau dọn nhà thì chuông điện thoại reo lên inh ỏi. Ở đầu dây bên kia giọng Mai oang oang:
-Cafe đi bà già. Lại ở nhà cơm nước chờ chồng con đấy à? Thôi, bỏ đấy. Cho chúng nó ăn quán một bữa cũng không chết được đâu mà lo. Nhưng nếu mày không chịu đi ra ngoài mà cứ ru rú ở nhà thì thể nào cũng chết già đi đấy.
-Lại họp mặt phòng 22 à bà la sát?
Nhiên vừa nói dứt câu thì đã nghe thấy tiếng Oanh cười khúc khích, còn Huệ thì nói chen vào:
-Năm cô nương xinh đẹp lại họp nhau một buổi đi nào! Lâu lắm rồi không có dịp ngồi đông đủ với nhau. Đi đi! Quẳng hết mọi việc sang một bên đi Nhiên ơi! Bọn tao đang đợi!
Nhiên nghe tiếng bạn bè réo gọi mà lòng sao chộn rộn. Bạn bè từ thời Đại học, ở chung cùng một phòng kí túc. Ra trường tám năm rồi nhưng lâu lâu lại hẹn gặp nhau một buổi để bao nhiêu vui buồn trút ra, dựa vào vai nhau một tí rồi cuộc sống lại cuốn đi. Nhiên nhìn quanh căn bếp còn lộn xộn đồ đạc rồi buông tiếng thở dài. Cô đang định chạy lên tầng năm phơi nốt quần áo rồi sẽ chạy đến chỗ hẹn với đám bạn nhưng tự nhiên hôm nay thấy năm tầng nhà sao mà cao, mà mệt thế. Nhiên làm bạn với căn nhà mỗi ngày, thuộc từng ngóc ngách hơn thuộc tính cách của chồng con. Quen ngồi trước gương mỗi ngày nhìn vào mắt mình tự sự hơn là ngồi thủ thỉ bên chồng những chuyện trong tâm tư sâu kín.
Vừa học xong Đại học Nhiên lấy chồng luôn, từ đó ở nhà coi sóc nhà cửa, chăm chồng con, không nghĩ gì đến việc đi làm. Mà có nghĩ thì chồng cũng bảo “Anh không cần em đi kiếm tiền, lương biên tập của em không đủ mua sữa cho con. Em ở nhà chăm con cho anh yên tâm, chứ thuê người giúp việc nhiều khi chẳng biết đằng nào mà lần”. Dần dần rồi Nhiên quên luôn bản thân mình muốn gì, cần gì, có vui hay buồn. Chỉ biết giờ nào chồng đi làm, giờ nào đi chợ, giờ nào lụi cụi vào bếp, giờ nào chồng con về… Riết rồi cũng quen. Bạn bè thì bảo sống thế nhàm chám chết đi được. Nhiên nghe chỉ cười, thôi thì nhìn lên trời mình chẳng bằng ai nhưng nhìn xuống đất thì vô khối người không được bằng mình. Nói rồi mới giật mình vì tự khi nào Nhiên trở thành người dễ bằng lòng như thế…
Nhiên bước vội ra đường vẫy taxi sau khi để lại mảnh giấy nhỏ trên bàn “Tối nay anh đưa con đi ăn quán giúp em. Em có hẹn với nhóm bạn hồi Đại học. Đừng giận em nha!”. Nhiên tưởng tượng ra cảnh chồng cầm mảnh giấy lên đọc rồi thở dài. Anh chẳng mấy bận tâm đến mấy chuyện hẹn hò của Nhiên. Có chăng là hơi phiền lòng khi lại phải vòng xe lẫn vào dòng người ngột ngạt ngoài kia để đến một quán ăn theo yêu cầu của bọn trẻ. Hoặc là thấy khó chịu khi ngồi ăn trong một quán cơm bình dân nhớt nhát dầu mỡ ở gần nhà. Những chuyện như vậy dễ khiến anh nản hơn là việc quan tâm xem Nhiên đi đâu? Với ai? Làm gì? Anh hoàn toàn tin tưởng vào Nhiên, hay là chẳng quan tâm đến những gì Nhiên nghĩ. Hoặc là anh nghĩ Nhiên chẳng thể nghĩ gì ngoài ba bố con anh, thế giới của Nhiên thuộc về căn nhà năm tầng này và phụ thuộc hoàn toàn vào nó. Ý nghĩ ấy khiến Nhiên thấy nhói lòng.
* * *
Quán cũ. Bà chủ quán vừa nhìn thấy Nhiên đã cười nói xởi lởi:
-Trong bốn đứa có mỗi con bé này là càng ngày càng đằm thắm. Còn mấy đứa kia người sồ sề ra rồi đấy. Không lo mà đi tập aerobic đi, chồng nó chán nó bỏ đi gái thì ngồi đấy mà khóc các con ạ. Như ông nhà này, chê bu già lên léng phéng suốt ngày.
-Ối giời ơi! Bọn con lo ăn còn không no nổi thời gian đâu mà aerobic. Không bì được với con Nhiên u ạ, nó có chồng lo kinh tế có phải làm gì đâu mà chẳng trẻ đẹp- Oanh vừa kéo ghế cho Nhiên ngồi vừa than thở.
Hạnh đốt thuốc, nhả một hơi khói trêu chọc Nhiên rồi bảo:
-Mày xem có nên mang thằng chồng mày lên bàn thờ mà thờ không. Sao cứ phải cung cúc, tận tụy phục vụ nó mãi thế. Nhìn mày tao lại thấy không chồng con như tao hóa ra sướng. Trông mày đẹp thì có đẹp thật đấy nhưng là vẻ đẹp héo úa, u sầu. Mày phải thay đổi đi thôi.
Tiếng Huệ nói chêm vào:
-Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Miễn nó thấy bằng lòng với cuộc sống ấy là được. Dù gì thì thằng chồng nó cũng không phải thằng khốn nạn, nay con này mai con khác như chồng tao. Chúng mày mưu sâu kế hiếm thử bày tao cách xử lý thằng chồng tao thế nào đây.
-Cắt phăng đi là xong! Chả phải nghĩ làm gì cho đau đầu. Mà nếu không thì ông ăn chả, bà tìm nem chứ sao phải ngồi đó mà buồn mà khổ. – Mai ngồi im trong góc quán, nãy giờ mới chịu lên tiếng.
Sau cái ồn ã ban đầu bao giờ cũng là khoảng lặng. Năm đứa ngồi cúi mặt, miên man dòng suy nghĩ khác nhau. Lúc này Nhiên mới để ý thấy trong quán toàn là phụ nữ cũng chạc tuổi bọn Nhiên, mặt ai cũng trầm buồn. Quán vì thế mà mang màu của rêu, nắng tràn vào bao nhiêu cũng không tươi mới nổi. Nhiên cứ thắc mắc mãi tại sao bốn đứa phải vượt chả chục cây số để hẹn nhau ở đây, đôi khi chẳng để làm gì ngoài ngồi im lặng. Ngay cả nhìn vào mắt nhau cũng sợ chạm phải nỗi buồn.
Trong số năm đứa, xem ra Mai là đứa hạnh phúc hơn cả. Nó hạnh phúc không phải bởi con đẹp, chồng ngoan mà bởi nó bằng lòng với cái vỏ bọc êm ấm của gia đình. Nó biết thằng chồng ngoại tình đã mấy năm nay, thậm chí đã bắt tận tay day tận trán. Nhưng nó chỉ bảo chồng một câu “Muốn trai gái ở đâu thì tùy, từng dẫn về nhà và đừng gây tai tiếng là được”. Rồi thì nó cũng kiếm lấy một thằng bồ để ôm ấp cho đỡ buồn. Vợ chồng đi đâu vẫn tay trong tay, thiên hạ khối người nhìn mà phát thèm, ai cũng bảo “ôi! Sao mà hạnh phúc!”. Có lần Nhiên bảo:
-Mày thấy chồng đi gái mà không thấy đau, thấy điên thì cũng lạ.
Mai cười cái hậc, hất mặt bảo:
-Nó đã không yêu mình thì còn báu nó làm gì. Vì con cái không quẳng nhau đi thì đành phải chịu. Tao sống khác tụi mày. Buồn buồn khổ vào thân thì lợi gì. Nó còn làm chồng tao thì còn phải kiếm cơm nuôi mấy mẹ con tao. Tao buồn thì đi du lịch với bồ, chán thằng này thì đổi thằng khác. Cuộc sống như thế cũng có cái thú vị của nó.
Oanh cười bảo:
-Nó nói đúng đấy. Tao thà vớ một thằng chồng như thế còn hơn cái ông kễnh vô dụng nhà tao. Suốt ngày chỉ lô đề, rồi về nhà rúc váy vợ. Tao mỗi sáng lao ra đường để kiếm tiền, đi qua cái gương to đùng ở hành lang khu tập thể lại thấy mình như già thêm một tuổi. Nói tóm lại là ngày xưa không biết chọn chồng, ngu thì phải chịu.
Oanh buông tiếng thở dài tiện tay giật điếu thuốc trên tay Hạnh vứt xuống chân dụi lấy dụi để:
-Mày định hại đời mày trong khói thuốc đấy à? Quên phắt cái thằng ấy đi. Nó vợ con đuề huề rồi mà mày cứ không chồng con ngồi đấy mà nhớ nhung vớ vẩn.
-Tao quên hắn rồi, bọn mày đừng nhắc đến nữa.
-Quên thật đấy?
-Quên hẳn- Hạnh nói bằng vẻ mặt bất cần đời, mắt đầy khói thuốc. Quán nhỏ lại trôi vào im lặng. Nắng chiều xiên ngang vai gầy, bà chủ quán ngồi ngủ gật bên quầy thanh toán, không cần một bản nhạc da diết nào cũng đủ khiến không gian nơi đây buồn bã. Ngoài kia đường phố trước giờ tan tầm mà xe cộ, hàng hóa, con người đã bắt đầu chen lấn nhau. Thấy ai cũng vội vã đến sốt ruột mà sao bốn đứa Nhiên lại mất thời gian lao đến đây chỉ để ngồi im lặng bên nhau như thế… Quán bao năm rồi vẫn vậy, cảnh xưa, người cũ chỉ có tâm tư mỗi năm lại thêm già nua, mệt mỏi.
* * *
Lúc chia tay nhau ở quán thì thành phố đã lên đèn từ lâu. Lúc mỗi đứa rẽ về một phía, Nhiên thấy lòng mình hụt hẫng, trống trải đến khó tả. Như thể cái hôm chia tay nhau khỏi căn phòng kí túc xá, đứa nào cũng biết rằng từ đây sẽ xa nhau, sẽ thiếu vắng những bờ vai khi mình gục gã. Thiếu đi sự vỗ về, thiếu đi cái giằng níu nhau trong từng ngày trôi qua mệt nhoài toan tính. Những đứa con gái quê mùa neo đậu nơi thành phố, chẳng khác gì cái bến đỗ bấp bênh. Hỏi nhau sao không về quách quê cho yên thân? Đứa nào cũng ngậm ngùi im lặng.
Nhiên về đến nhà, hai đứa nhỏ đã đi ngủ, những mảnh xếp hình vương vãi khắp nhà. Chồng Nhiên vẫn không dời mắt khỏi mà hình máy tính, cất tiếng hỏi khi thấy cô lại gần:
-Em về rồi đấy à? Có gì vui không?
-Tụi em thì có gì đâu mà vui vẻ ạ.
-Vẫn một cô đến tuổi này chưa chịu lấy chồng. Một cô bươn bả nuôi thằng chồng vô dụng, một cô vẫn cố bám lấy thằng chồng ngoại tình. Còn một cô bồ bịch linh tinh chứ gì. Bạn bè em toàn người hay thiệt. Cũng may là một năm em chỉ gặp họ vài ngày chứ nếu không anh sẽ thấy lo lắng đấy.
Nhiên nhìn anh, bỗng nhiên thấy người đàn ông đang ở trước mặt mình trở lên vô cùng xa lạ. Bỗng nhiên thấy căn nhà mà cô đã làm bạn với nó tám năm giờ là một thế giới rỗng rễnh. Như thể Nhiên không hề thuộc về nó, nó tiếp đón Nhiên một cách hững hờ. Người chồng mà Nhiên đầu ấp tay gối suốt gần chục năm trời dường như chưa bao giờ quan tâm xem cô nghĩ gì, đang buồn hay vui. Có chăng chỉ là sự quan tâm cho đúng trách nhiệm vợ chồng chứ không phải là của hai người yêu nhau, thuộc về nhau. Vậy mà sao Nhiên vẫn tự nguyện nhốt mình trong cuộc sống gia đình hời hợt này?
Nhiên thả mình trong bồn tắm, để mặc những dòng nước mắt cứ chầm chậm lăn dài. Trong giây phút ấy Nhiên lại nghĩ về nhóm bạn năm người và những khoảng lặng hiếm hoi được ngồi bên nhau sau bộn bề của cuộc sống. Cũng may là còn có chốn cũ, người xưa để lâu lâu hẹn gặp. Nếu không chắc sẽ buồn chết mất…
Vũ Thị Huyền Trang
No comments:
Post a Comment