Tháng này là tháng ngâu, trời cứ mưa hoài thấu cả lòng người. Chị đi chợ mua đồ ăn cho cả tuần xếp đầy trong tủ lạnh. Nhà rộng, gió mưa càng thêm chống chếnh. Hai mẹ con ngồi nhà ngóng mưa và chờ đợi một niềm vui mong manh đang nhen nhóm thầm lặng trong lòng. Ngoài vườn, mấy hàng hoa tóc tiên gặp mưa càng thêm đằm thắm. Con hay đưa mắt dõi nhìn bầy chim sẻ về nhặt gạo tấm mà sáng nào chị cũng rắc ngoài đầu hiên. Thi thoảng con bật Tom và Jerry rồi ôm bụng cười khanh khách. Nhưng chắc tại nhà rộng quá nên nuốt chửng cả tiếng cười thơ ngây của con, vài ba bài hát về mùa thu của chị cũng lọt thỏm trong khoảng lặng ấy. Chỉ có nỗi cô đơn dường như cứ lan ra như từng vòng sóng, qua mỗi ngày ngâu mà không thấy anh về.
Anh dân công trình, chân đi như ngựa hoang mà lời hứa như gió thoảng. Cứ hứa miết mà đã hai năm nay chưa thấy anh về thăm hai mẹ con chị. Năm thì mười họa mới thấy anh gọi điện về nói anh đang ở chỗ này, chỗ kia. Hỏi thăm qua quýt vài câu rồi tắt máy. Con gái thấy ba gọi về thì đòi nói chuyện, anh chỉ ậm ừ rồi nói ba bận lắm chưa biết lúc nào mới về. Nghe xong cuộc cuộc điện thoại con gái ngồi ủ rũ cả ngày bên cửa sổ, Tom và Jerry cũng không thể khiến con cười. Chị bảo con:
-Tại công việc của bố bận quá đấy mà. Nhất định khi nào xong công trình này bố sẽ về thăm mẹ con mình.
Con ngước đôi mắt ngân ngấn nước nhìn chị hỏi:
-Có phải người cha nào cũng bận vậy không mẹ?
Chị ôm con vào lòng vỗ về nó bằng những lời ngụy biện của người lớn. Chẳng nhẽ lại nói với con về những hoài nghi cũng đang lớn dần trong lòng chị. Một năm có bốn mùa, mùa nào cũng có cái cớ để chị đợi chờ anh. Nào thì xuân ấm áp, chị đợi anh về ngắm thắt thẻo vườn hoa sau nhà đang kì đơm nụ. Nào thì mùa hạ, chị đợi anh về cắt đám tóc mọc dài che hết mắt con gái mà chị dỗ dành thế nào nó cũng không chịu ngồi yên cho chị cắt. Nó bảo đợi ba về. Chắc là con còn nhớ lắm mùa hè mấy năm trước được anh bế ra ngoài gốc cây khế cơm, rồi vừa cắt tóc vừa kể cho con nghe sự tích các loài cây trong vườn. Mùa thu hiu hiu gió, không cơn cớ gì chị cũng thấy nhớ anh. Nhất là những bữa cơm chiều, chị đã nghĩ giá như anh ở nhà chị sẽ chạy qua quán tạp hóa đầu ngõ mua cho anh chai rượu. Anh chỉ uống ít thôi mà cũng thi thoảng lắm mới uống. Nhưng bữa nào có ít cua rang hay rau sắn ngâm chua của ông bà ngoại gửi xuống thì anh bảo có rượu vào thêm đượm. Mùa đông… Chỉ nghĩ đến hai từ đấy thôi người ta đã cần đến nhau để ủ ấm cõi lòng cho những tháng ngày xa cách. Đấy là chưa kể trong bốn mùa còn thêm một mùa Chức Nữ gặp Ngưu Lang…
Khi con gái tám tuổi, sáng nào cũng bật vang bài hát “Mẹ ơi tại sao?” để nhún nhảy theo điệu nhạc. Con lẻn xuống bếp xem mẹ nấu bữa sáng rồi ú òa dọa mẹ. Thi thoảng còn bá vai bá cổ mẹ và hát líu lo“Mẹ ơi tại sao ba nói thương con, nhớ thương là gì vì sao hỡi mẹ?”. Bây giờ con gái chín tuổi, đã thích ngồi tựa cằm vào cửa sổ và thi thoảng ngước lên nhìn mẹ hỏi “Tại sao ba không về thăm hai mẹ con mình?”. Chị biết giờ thì con đã hiểu thế nào là nhớ thương. Chỉ buồn rằng khi con biết nhớ thương thì cũng là lúc con chịu nhiều thiếu thốn. Đến đón con mỗi chiều đi học về, thi thoảng chị thấy con đứng ngẩn người nhìn theo bóng dáng người cha nào đó đang nựng nịu con mình. Để rồi ngồi sau lưng mẹ con im lặng không nói gì. Chị biết là con đang rất nhớ ba…
* * *
Chị làm giáo viên cấp III trường chuyên, quen rồi yêu anh kể từ khi cụm công nghiệp mọc lên trong thị xã. Anh không giấu chị về lịch sử tình trường dày dặn của mình, bởi khi đã yêu rồi thì chị cũng chẳng mấy bận tâm những chuyện đã qua. Đã có lúc ngồi đắm đuối nhìn chị ru con bên cửa sổ, anh phải thốt lên:
-Không biết em có sức hút kì lạ gì mà lại níu được vó ngựa hoang này lâu đến vậy?
Chị thơm lên má con, nựng nịu:
-Ba Hùng không thoát nổi mẹ đâu. Bây giờ còn có con gái thay mẹ níu chân ba lại đất này rồi nhé!
Ấy thế mà cụm công nghiệp xây xong chưa được bao lâu anh lại đi. Chị xin nghỉ dạy ở nhà chăm sóc con bằng sự chu cấp đều đặn hàng tháng của anh. Ngay cả khi để anh đi, chị không nghĩ rằng mình rồi sẽ mất anh như thế. Bởi chị tin rằng mình đã có đủ khéo léo để gắn kết với anh bằng một đám cưới, một ngôi nhà và một thiên thần nhỏ- điều mà bao người phụ nữ khác không làm được. Thì chẳng có lý do gì để anh tự rời bỏ gia đình nhỏ này hoặc một người phụ nữ nào có thể cướp anh từ tay chị được. Ấy vậy mà…
Hôm rồi nghe mấy cô bạn xúi đi xem bói tay, chị tìm đến một bà thầy nằm sâu trong xóm núi. Vừa nhìn thấy chị bà thầy đã lắc đầu bảo “hồng nhan chi cho bạc phận”. Lời bà thầy cứ ong ong váng vất bên tai, bà nói rất nhiều nhưng tâm trí chị đã dừng lại ở mấy từ “chồng cô đã có vợ bé rồi”. Lúc thẫn thờ ngồi đợi bạn, chị thấy một người đàn bà khác bưng mâm lễ đến cầu xin thần linh dẫn đường chỉ lối cho chồng biết đường tìm về. Không biết bao nhiêu con mắt đổ dồn vào người đàn bà ấy. Người thì thương xót cảm thông, người thì bảo sao chồng nó ruồng rẫy mình rồi còn tìm nó làm chi. Cái ngữ đàn ông ấy bán ba đồng không đắt. Chị nghe mà tưởng bấy nhiêu lời đàm tiếu của người dưng đang chĩa thẳng, xát muối vào lòng chị. Trước đây chị chẳng bao giờ tin vào mấy trò bói toán, nhưng dường như khi con người ta chênh vênh nhất thì cần phải có một nơi để bấu víu mà hy vọng. Nhưng ngay cả nơi bấu víu cuối cùng của chị giờ cũng đã vỡ vụn. Sự thật này chị đã linh cảm thấy từ rất lâu rồi…
Giữa tháng ngâu, tình cờ có một người đàn ông tên Quang ghé thăm nhà chị. Quang nhìn quanh nhà, dừng ánh mắt trìu mến nhìn con gái chị đang loay hoay để hoàn tất bức tranh ghép hình một ngôi trường. Quang hỏi mẹ con chị sống có ổn không? Chỉ có hai mẹ con lúc khỏe thì không sao chứ lúc ốm đau biết tính thế nào? Quang xăm xăm kiếm tấm gỗ vứt ở một góc vườn đóng thành cái bệ dắt xe cho chị đặt trước hiên nhà. Quang càm ràm bậc hè cao thế này sức đâu mà dắt được cái xe cồng kềnh thế. Quang lôi chiếc xe đạp mi ni của con gái chị ra sửa cho đến khi nó quay đều kêu ro ro mới thong thả đứng dậy. Chị tựa cửa nhìn Quang làm mọi việc mà lòng thắt lại. Quang làm chị nhớ đến bóng dáng anh. Quang khiến thứ linh cảm đàn bà mà chị đã cố vỗ về để ngủ yên thì giờ trỗi dậy. Chị nhìn Quang dò hỏi:
-Có phải Quang vừa từ chỗ chồng tôi đến không?
Thoáng chút bất ngờ, Quang cúi mặt tránh ánh nhìn sũng buồn của chị:
-Anh ấy nhờ em nói với chị là… đừng đợi anh ấy nữa.
Chị khẽ mỉm cười, nhắc con gái lên phòng học bài và mời Quang ở lại dùng cơm với hai mẹ con chị. Cơm nấu cũng nhanh thôi, toàn món đơn giản mà chị cũng đã chuẩn bị hết rồi chỉ việc bắc nồi nấu nhoáng cái là xong. Nhưng Quang đã chối từ, lẳng lặng ra về. Chị nhìn theo bóng Quang mà nghĩ cũng may là Quang về, chứ nếu ở lại dùng cơm cùng mẹ con chị biết đâu chị sẽ không kiềm chế được lòng mình mà bật khóc. Từ nãy đến giờ đứng nói chuyện với Quang chị không để ý thấy năm đầu ngón tay mình bấu vào cửa chặt đến tím tái. Có thế mới không ngã quỵ trước những lời Quang nói. Ừ thì thôi không đợi nữa. Nhưng ít ra anh cũng nên tự mình nói ra những điều đó với chị. Chị nghĩ rồi lại cười, nhưng nước mắt thì chảy đầm đìa hai gò má…
* * *
Chị đã quyết định xin đi dạy trở lại trong một trường gần nhà để tiện việc đưa đón, chăm sóc con gái. Làm sao để nói với con rằng gia đình ta bây giờ chỉ còn có hai người “mẹ và con”. Làm thế nào để nói cho con như chị đã từng nói với chính lòng mình rằng từ nay sẽ thôi không chờ đợi nữa. Chị chỉ biết cố gắng bù đắp cho con bằng tất cả tình yêu thương mà chị có. Con đã thôi không còn hỏi chị bao giờ thì ba về? Cũng đã thôi đứng ngẩn ngơ ở cổng trường ngóng theo cha con người khác. Bỗng một tối hai mẹ còn nằm ôm nhau chơi trò chơi “mắt, mũi, mồm” con đột nhiên hỏi chị:
-Mẹ có buồn nhiều không?
Khi đó con đã tròn mười tuổi. Con đã biết thế nào là buồn vui mà không phải từ mấy lời giải thích qua loa của chị. Ôm chặt con vào lòng, chị nói như tự vỗ về mình:
-Chỉ cần có con gái ở bên. Mẹ sẽ không buồn nữa.
-Con hứa con sẽ ngoan!- Con thủ thỉ rồi rúc sâu vào lòng chị như con mèo bông béo nhỏ. Chị nghĩ… thế là hết một mùa ngâu…
Trời vào thu trong trẻo và se lạnh. Chị bắt đầu bận rộn hơn với các trang giáo án, với nhất quỷ nhì ma, với đứa con gái nhỏ mỗi năm ý nghĩ cũng lớn dần lên. Để nhà bớt rộng chị mua thêm chú chó nhỏ và vài mái gà. Để buổi trưa nghe gà mẹ cục con bới mồi cũng thấy vui vui. Con gái cũng bắt đầu hay xin phép mẹ cho đi chơi với các bạn cùng xóm. Thi thoảng trở về lấm lem bùn đất hay ướt lướt thướt mưa rào. Tiếng người mẹ mắng yêu con, tiếng con gái cười ròn tan, tiếng chú cún nhỏ chạy khắp sân vờn cái đuôi của chính mình… Tất cả khiến nỗi buồn khi thiếu một người đàn ông đã dần vơi. Chị ngồi tính sẽ trồng thêm mấy dãy rau xanh sau nhà, toàn là loại rau mà con gái thích. Con gái ngồi lật giở cuốn tạp chí thấy có mấy mẫu váy bồng bềnh in họa tiết hoa đẹp quá thì thủ thỉ “sau này con nhất định sẽ làm nhà thiết kế thời trang để may váy cho mẹ mặc”. Chị cười…
Nắng đã ấm mái hiên lòng hai mẹ con chị, kể từ khi không còn đợi chờ mùa ngâu nữa…
Vũ Thị Huyền Trang
No comments:
Post a Comment