Nàng ngồi ở cửa trên một chiếc ghế mây mắt đăm đăm nhìn ra nền trời đen sẫm. Kha tan ca chiều, về đến nhà vội vã đạp xe đi chợ. Trước khi đi có hứa sẽ trở về hái khế cho nàng. Thành phố như một chiếc bánh nhiều mùi vị. Ở đây không có nhà cao tầng chót vót chỉ có những bến cảng trải dài, tàu thuyền ra vào tấp nập và xe container lầm lũi nối nhau từng hàng. Trong phố nhà cửa thấp ngang tầm mắt nên lúc nào cũng nhìn thấy bầu trời với những đám mây lãng đãng trôi. Nàng ở nơi này đã gần hai tháng, thực ra chỉ là một cuộc thiên di từ thành phố này đến thành phố khác. Ngày nối ngày chờ Kha đi làm về, nấu nướng ăn với nhau một bữa cơm đạm bạc. Nói chuyện với chú chim cu mắt đỏ ngầu vài ba câu. Đêm nằm nghe tiếng rung lắc của đất, tiếng trần nhựa cựa mình lột cột. Kha nói đừng sợ, cứ nhắm mắt vào sẽ ngủ. Nhưng nhắm mắt rồi mà đầu nàng chỉ hiện lên hình ảnh hàng cau đứng chơ vơ giữa nền trời đen sẫm. Những thân cây phình ra như đàn bà có chửa. Một hôm nào đó ngồi ngoan ngoãn để Kha tìm tóc trắng, nàng đã hỏi không biết trong bụng cây chứa đựng những gì?
Kha ghét cay ghét đắng những sợi tóc trắng trên đầu nàng. Nó làm anh nhức mắt đến mức đang ăn cơm cũng phải buông đũa bới tìm bằng hết. Nàng mới ba mươi thôi, trẻ lắm. Tính còn hay làm nũng. Thích trò chuyện với cái cây nhỏ mọc bên hông nhà và nàng ước mình có phép màu chỉ cần búng tay một cái là cây sẽ ra hoa. Da nàng thơm như da trẻ nhỏ, những ngón tay bị cắn cụt móng trong cơn mộng mị đêm. Sáng tỉnh dậy nàng hay mếu máo tìm hơi ấm người thân, phải dỗ dành nàng bằng một ly nước ấm. Đến bữa nàng vừa ăn vừa nghịch, xé nhỏ xíu thức ăn trộm lẫn cơm rồi dùng thìa xúc. Trái tim nàng bé bỏng đến mức lúc đưa miếng mực nướng lên miệng còn lo sợ ngọn lửa xanh mỏng dính ma mị mùi cồn ẩn nấp đâu đó sẽ bùng lên đốt cháy môi nàng. Kha làm ca đêm, ba ổ khóa vẫn không làm nàng thôi mường tượng sẽ có một cánh tay nào đó lén lút mở chúng ra. Kha nâng niu, chăm bẵm nàng như chăm một đứa trẻ. Vậy mà sao những sợi tóc bạc dám ngang nhiên lẫn trong nắm tóc xơ rối của nàng? Kha nhổ chúng vứt vào giữa đống rác đang cháy tàn. Tóc tức tưởi co rúm lại rồi bốc khói.
Tại em xấu máu ấy mà. Cũng có thể đó là những ý nghĩ chết già.
Giống như tế bào chết đó hả? Nghe hay đấy. Chúng chết yểu thì đúng hơn. Bởi vậy mà đầu em chứa toàn điều non nớt.
Nàng xòe tay giơ lên trước mặt, ánh nắng chảy tràn qua kẽ tay. Bàn tay này từng nắm chặt ních những cuộc tình. Cũng từng để hạnh phúc chảy trôi như nắm cát. Kha chỉ nhìn thấy những thứ thuộc về bản năng trong nàng mà không nhìn thấy nỗi đau đã lắng xuống đáy hồ như đá sỏi. Kha khờ khạo hoặc là từng trải quá, nhất thời nàng chưa đoán định nổi. Mà thực ra đàn ông rất giống nhau chỉ có điều đàn bà cứ tự huyễn hoặc mình. Người tình đến sau luôn được kỳ vọng sẽ khác người tình trước. Nhìn dáng Kha cặm cụi nhặt rau nàng đã tự hỏi bao lâu nữa thì tấm lưng ấy sẽ cúi xuống vì người đàn bà khác?
Điên à. Anh chỉ nấu cơm cho mình em ăn thôi. Người khác đừng hòng.
Người khác thì anh dẫn đi ăn cơm tiệm đúng không?
Điên à.
Cái câu “điên à” chắc nịch ấy khiến Nàng nghĩ đến Quân. Mười năm trước khi nàng tròn hai mươi, người gày đét vì đói ăn và thiếu ngủ. Quân hay đến kí túc xá chơi, lần nào đến cũng mang theo mì gói làm quà. Nàng thích ngắm Quân từ đằng sau với chiếc gáy có nốt ruồi son đỏ chót. Chiếc gáy cặm cụi nấu mì tôm thả thêm nhiều hành hoa. Chiếc gáy biết sửa nồi cơm điện, đồng hồ cũ. Chiếc gáy tỉ mỉ dán hộ bạn gái đế giày đi qua mấy mùa thi. Nàng cũng đã hỏi bao giờ cái gáy ấy sẽ cúi xuống chăm chút cho một người nào đó khác nàng? Quân từng bảo “điên à”. Ừ, đúng là điên thật. Sau này Quân không cần cúi gập mình đến hở cả sống lưng như thế. Yêu người khác Quân dẫn đi mua giày hàng hiệu, vào nhà hàng sang trọng thưởng thức của ngon vật lạ. Cái nốt ruồi son nhấp nhô sau cổ áo lúc Quân quay lưng ôm eo người tình mới bước ra khỏi cửa hàng làm nhức nhối mắt nàng. Người tình mới eo thon con kiến, ngực hở trắng ngần ngồn ngộn, mùi nước hoa váng vất, đã vậy lại còn biết đá lông nheo. Chắc nàng thuộc loại con gái không tốt phước nên chỉ được thương nhau trong phần đời cơ cực. Kha rồi cũng thế thôi…
Anh chỉ là thằng công nhân quèn làm sao mà đổi đời được chứ. Chỉ sợ em gặp người giàu có nên chẳng thèm ngó dòm cơm canh đạm bạc của anh.
Nàng không trả lời, mắt đăm đăm ngó hàng cau bụng chửa. Kha nói đó là giống cau vua, bụng to vậy nhưng chẳng chứa đựng gì. Chính vì rỗng tuếch nên gặp cơn bão lớn thường bị gãy gục đúng chỗ phình to ấy. Nhưng nàng cứ nhất quyết đó không phải cau vua, cái bụng phình to ấy cũng không hề rỗng tuếch. Nó chứa đựng cả ngàn quả nhỏ giống như bọc trứng của mẹ Âu Cơ. Rồi một này nào đó cái bụng ấy nứt ra, hở những chùm quả sai trĩu trịt. Kha ngồi nhổ tóc trắng cho nàng bỗng bật cười khầng khậc.
Vua thì có thể mang bầu được không em?
Đàn ông các anh vẫn mang bầu đấy thôi. Những đứa con hứa hẹn. Những đứa con không bao giờ được chào đời.
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến phận mình. Bao năm qua nàng đã từng mang trong bụng nhiều đứa con mường tượng. Chúng đều được đặt tên và đều rõ hình hài. Quân nói “con gái tụi mình sau này sẽ xinh đẹp giống em. Tóc đen láy, mũi cao và miệng cười tỏa nắng. Tụi mình đặt tên con là An Nhiên”. Cứ mỗi lần nghĩ về tương lai Quân lại đặt tên cho một đứa con. Đến khi nghĩ không ra cái tên nào hay nữa cũng là lúc Quân thôi ghé thăm nàng. Rồi vài ba cuộc tình đi qua. Cuộc tình nào cũng quá nhiều hứa hẹn. Vĩ nói sẽ xây nhà gần biển, để lũ trẻ đá bóng trên bờ cát. Anh sẽ dạy chúng bơi giỏi như loài rái cá để một ngày nào đó có thể cùng nhau ngắm những dặng san hô. “Con chúng mình có đôi vai vững chãi như anh. Lúc mười tuổi đã cùng cha nhấp nhô thuyền thúng. Vai anh cõng cả nắng mưa, bão gió. Lớn lên không còn biết sợ hãi thất bại hay đớn đau. Chỉ biết yêu thương đến cạn đáy lòng”. Lúc ngồi ăn mì tôm Túc từng ước “con chúng mình tóc xoăn như sợi mì, ăn khỏe như anh để đừng gày nhom như em vậy. Chúng mình sẽ xây dựng một nông trại lớn. Ba năm, mười năm cây cối sẽ lớn lên. Tụi nhỏ chạy chơi dưới tán cây, miệng ngậm quả chín, nghiêng tai nghe thấy tiếng chim chuyền. Em chỉ việc thu hoạch trái cây và chăm sóc các con. Việc nặng nhọc gì anh cũng làm được hết”. Túc vừa húp nước mì xì xụp vừa nói như đọc kinh “những đứa con. Ôi những đứa con”. Những đứa con được cất vào bụng nàng chờ mãi không đến ngày vượt cạn. Nàng đôi khi xoa bụng mình tự hỏi lũ trẻ có thể đã biến mất? Có thể đã ngủ quên? Cũng có thể đã chết trong cung lòng người mẹ. Những cái chết tức tưởi chẳng chút nắm níu hay tiếc nuối. Hỡi những người đã thêu dệt cho chúng một số phận, một hình hài…
Bụng em ấy à. Toàn là mỡ.
Kha nói đúng. Bụng nàng ba ngấn mỡ, lồi ra sau lớp áo tối màu. Đi đâu người ta cũng hỏi “mấy tháng rồi?”. Có đúng là bụng nàng chứa toàn mỡ hay không? Những cái tên mỹ miều từng đặt cho các con thỉnh thoảng lại kêu lên lóc xóc sau lớp mỡ. Nàng đã cất tiếng gọi nhưng chúng không trả lời. Những ngôn từ rời rạc như những con xúc xắc. Lọc xọc. Lóc xóc.
* * *
Đầu ngõ chỗ Kha ở là ổ gái mại dâm. Trước cửa luôn treo đèn nhấp nháy kèm một gã cao to đen hôi ngồi gẩy gẩy điện thoại, mắt đảo quanh canh chừng xe cho khách. Đêm đến dưới hàng cây cau bụng chửa lúc nào cũng thấy một vài cô điếm đứng tựa lưng vào cây cúi đầu như mặc niệm. Tóc xõa xuống che lấp cả khuôn mặt. Không ai biết các cô khóc hay cười. Đứng cho đến khi bóng người lẫn vào với bóng cây thì nàng mỏi mắt không theo dõi nữa. Thỉnh thoảng cái gã cao to đen hôi ấy lại hướng về gốc cau búng tay, huýt một tiếng dài khi có tiếng xe máy đỗ xịch ngay trước cửa. Cô điếm hất mạnh tóc, khác với dáng vẻ u buồn trước đó. Cô ngẩng cao đầu bất cần, chân sải dài chui tọt vào khung cửa nhấp nháy. Nàng có chút tò mò về họ, đã mấy lần định lại gần ả điếm nhưng Kha ngăn cấm.
Họ chả đáng để em xót thương đâu. Họ tự quăng quật đời mình chứ ai quăng quật họ.
Những cô gái còn trẻ quá. Họ chỉ vừa mới đôi mươi thôi chứ mấy. Lúc ôm đống quần áo, mùng màn sang phơi nhờ trong sân xóm trọ họ còn mỉm cười cúi chào nàng. Thấy gấu bông nàng phơi có cô bé thích thú ngồi nựng nịu. Thấy váy hoa nàng mặc thẽ thọt hỏi “chị mua đâu?”. Hôm nào đó đi qua thấy cảnh Kha xào nấu thức ăn, có người ước một cuộc đời bình dị. Gió mùa này thổi dữ, cách xa cửa biển cả chục cây vẫn thấy vị mặn mòi. Gió thốc ngược quần áo trên dây phơi, gió bới tung tóc rối. Quần áo gái điếm rơi xuống đất không ai dám nhặt. Họ hất xuống bãi rau muống trước nhà, lấm lem bùn đất.
-Đầy bệnh tật. Đừng có chạm vào.
-Đàn ông các anh đạo mạo giả. Quần áo thì sợ da thịt thì không.
Nàng nói thế vì những hôm Kha làm ca đêm, nàng có cơ hội nhìn qua lỗ gió ở cửa chính. Thấy nhiều người lao động trong xóm trọ lén lút chui vào cánh cửa có đèn nhấp nháy. Họ chính là những người ban ngày thường buông lời ghê tởm. Đi làm ăn xa vợ con, sau cuộc rượu chè bù khú dục vọng nổi lên. Họ quên mối hiểm nguy bệnh tật có thể bập vào ngấu nghiến cuộc đời họ. Quên luôn cả lời hứa hẹn thương vợ yêu con còn chưa kịp nguội trên môi. Một hôm nào đó có cô gái da xanh nhờ nhợ, đứng nôn thốc nôn tháo ở gốc khế chua, nàng tự hỏi giọt máu trong bụng họ là của ai trong số những mặt người vẫn lướt qua đây? Biết đâu lại là Kha. Ý nghĩ đó có gì chua chát quá. Kha hiền lành tử tế mà sao lòng nàng vẫn không thôi bới móc hoài nghi?
* * *
Cây khế đầu ngõ trọ không có lá trơ những chùm quả chen chúc nhau. Quả sai từ gốc đến ngọn nhưng quả to thì lại nằm tít mãi trên cao. Vy và nàng cùng thèm chua nên thường chạm mặt nhau dưới gốc khế. Vy vừa kiễng chân chòi khế vừa nuốt nước bọt ừng ực, yết hầu nhấp nhô cổ ngẳng. Lông mày Vy dựng đứng, đôi môi nhợt nhạt bặm lại, thỉnh thoảng ho khan từng cơn. Nàng mang muối tôm ra chấm. Vy cắt khế thành từng hình ông sao năm cánh rồi ngửa cổ thả tọt vào miệng nhai ngấu nghiến. Vy nói với nàng rằng làm đàn bà được trải nghiệm cảm giác thai nghén thật là hạnh phúc. Đối với gái điếm như ả mà nói nó ngắn ngủi lắm. Lì lợm thì để một vài tháng nhưng thường chẳng ai dám lì. Thai càng lớn càng khó bỏ. Nhưng trông ả đâu giống một người mẹ để mà giữ lại con mình. Đứa con ấy có sống cũng tủi cực vô cùng vì chẳng có sự hồ hởi nào chờ đợi nó. Có sinh ra cũng chỉ để người đời nguyền rủa. Bởi không phải mầm non nào cũng được nâng niu. Nếu giữ con thì lấy gì mà nuôi? Trước là nuôi thân sau đó nuôi con. Vy bảo chuyện mang bầu chẳng qua cũng là tai nạn nghề nghiệp chứ ai dại dột gì. Đàn bà thì giống nhau ở chỗ có cay nghiệt thế nào cũng biết xót xa con dẫu cho nó còn chưa rõ hình hài. Thế nên mấy lần mang bầu Vy đều sống vì con trong vài ngày ngắn ngủi. Ăn là ăn cho con đấy chứ. Đêm ngủ cũng nựng nịu nó vài câu. Nó có tên đoàng hoàng nhưng đứa nào cũng mang họ mẹ.
Vy nói trong số những người đàn ông từng chung đụng với mình ả không thể biết ai là bố đứa nhỏ. Có thể là cái gã khù khờ, miệng hôi mùi thuốc lá, lúc làm tình với gái điếm còn rống tên vợ. Khi chán ngán nằm vật ra giường mắt rơm rớm kể cho ả nghe về đứa con trai kháu khỉnh. Gã nói thằng nhỏ đẹp như tranh vẽ, đã mọc được tám cái răng, mỗi lần tiêm phòng xong là sốt suốt hai mấy tiếng đồng hồ. Ở bẹn nó có cái bớt đen sì, vì sợ trời đánh dấu nên phải mang gửi chùa. Cũng tại thằng nhỏ đẹp quá nên thiên hạ bảo nó không phải con của gã. Trước lúc đi chơi gái, gã tức mình với vợ chẳng biết nghĩ gì đã tét mông thằng nhỏ một cãi rõ đau. Nói đến đó thì gã khóc. Khóc rưng rức như đứa trẻ. Khóc cho đến khi hết giờ thì lồm cồm bò dậy, giả mặt ngu ngơ khù khờ rời khỏi quán. Mà biết đâu bố của con ả lại là thằng cha đầu bạc nhưng môi thì đỏ như tô son, người nồng mùi nước hoa đĩ thõa. Trên vai Vy vẫn còn hằn vết răng của hắn. Thằng cha khốn nạn thật, quăng cho người ta vài trăm rồi mặc sức hành hạ. Ả cũng chẳng vừa, cứ trả vờ lên cơn khoái cảm, hai tay ghì tóc hắn giật mạnh từng hồi. Lúc hắn đi ả vơ tóc đốt vía cháy khét lẹt rồi dạng háng nhảy qua vài lần. Nhưng hình như ả đốt lẫn cả tóc mình trong đó. Tro tóc mang rải dưới gốc cau bụng chửa. Mà biết đâu cái thai này chỉ của mình ả thôi, chẳng cần đến sự góp nhặt bạc bẽo nào của một gã đàn ông chết tiệt. Nói đến đó Vy đứng dậy phủi mông ra về. Lúc toan chui vào cánh cửa nhấp nháy đèn bỗng Vy ngoảnh lại.
-Nhỡ đâu lên cơn điên em giữ lại đứa trẻ này thì sao. Chả chết đói được đâu chị nhỉ, cùng lắm thì bế con đi thật xa làm thuê rau cháo nuôi nhau. Sợ quái gì. Nhưng đấy là em nói… nếu em điên.
Ba ngày sau ngõ trọ nhỏ nhốn nháo mặt người, còi xe cứu thương hú từng hồi dài buốt óc. Vy chết giữa vũng máu, chiếc áo voan co lên hở nguyên nửa bụng bầu. Nàng cảm tưởng tim thai đang thoi thóp, nó ngừng đập vì Vy ngừng thở. Cuối cùng thì cũng ôm ấp nhau mà đi, cũng coi như ả đã giữ lại được giọt máu bên mình. Công an quây kín khám nghiệm hiện trường. Mấy ả điếm khóc thương nhau nhòe nhoẹt phấn son. Họ kể đêm trước Vy động thai, nằm ôm bụng trong xó phòng tăm tối. Thằng chủ chứa bệnh hoạn chỉ thích thỏa mãn thú tính với đàn bà mang bầu. Đây đâu phải lần đầu, trước đây cũng có ít nhất hai người từng sảy thay vì lão. Họ nghe thấy tiếng Vy van vỉ, thấy những tiếng kêu rên đau đớn. Lão như con quái thú lao vào Vy ghì siết cho đến khi rú lên một tiếng dài rồi tắt lịm. Vy đã tự kết liễu cuộc đời mình.
Ừ thôi… ôm lấy nhau mà đi để mẹ con đừng lạc nhau trong kiếp sau Vy nhé.
* * *
Nàng lại ngồi ngó đăm đăm bụng cau, linh hồn những đứa trẻ không được ra đời có lẽ đã ẩn mình trong đó. Những người đàn bà như thân cau không quả, ôm bụng chửa trăm năm đứng trơ trọi giữa nền trời. Nàng cũng muốn chui tọt vào bụng cau co mình như bào thai trốn tránh cuộc đời đầy bất trắc bên ngoài. Nhưng nàng không dám nói ý nghĩ ấy với Kha. Con chim cu gáy thấy tiếng chủ về nhà là mừng rỡ gáy vang. Kha mang ít thóc trộn lẫn vừng đổ vào khay thức ăn cho nó. Đôi mắt đỏ ngầu của con chim cu gáy hình như đã nguội lửa đi đôi chút. Kha kể trước kia anh nuôi một đôi trống mái, chúng tíu tít gáy suốt ngày. Nhưng kể từ khi con mái sổ lồng thì chim trống rất ít khi thấy gáy. Những ngày nắng Kha mang lồng chim ra treo ngoài sân, có mở lồng chim cũng không bay đi. Nó với Kha chả khác gì bạn tri kỷ. Một thằng đàn ông với một con chim trống. Mấy ả điếm đi qua vẫn giậm chân bình bịch dọa, chim sợ hãi bay đập loạn xạ tung cả đám lông cườm. Mấy ả cười khinh khích lả lơi hỏi “anh gì ơi có bán chim không?”. Mắt Kha gườm gườm tay thoăn thoắt băm sả nhỏ tơi. Nàng tựa cửa ngửi mùi gà xào sả ớt thơm lừng, ngó đám hoa cải ngồng mọc lơ thơ ngoài vườn. Bình yên đến mức lòng nàng nguôi ngoai những hoài nghi.
Kha đi chợ chọn mua cá ngon về nấu chua và nắm lá xông về chữa cúm cho nàng. Giờ thì nàng thấy xunh quanh mình một làn hơi mỏng bay lên. Mùi lá chè, lá sả, hương nhu, bạc hà như đang giải cứu cơ thể mệt mỏi của nàng. Chúng ngấm dần qua từng lỗ chân lông, thức tỉnh giấc mơ về một mái ấm hạnh phúc vang tiếng trẻ con cười. Bất giác nàng vòng tay ôm lấy bụng mình…
Vũ Thị Huyền Trang
No comments:
Post a Comment