Wednesday, March 21, 2018

Vượt cạn - Vũ Thị Huyển Trang


Ngày con vào phòng sinh là ngày con nhớ mẹ nhiều nhất trong đời
Dù mẹ đứng chờ con ngay bên ngoài cánh cửa
Dáng mẹ gầy trán giày vò suy nghĩ
Mẹ nhỏ bé biết chừng nào trong lo lắng của con

Ngày con vào phòng sinh là ngày con thương mẹ bằng nỗi đau người đàn bà
Dù mẹ bảo “ngày xưa đẻ chúng bay dễ ợt”
Cày xong thửa ruộng lầy cũng vừa đầy cơn đau đẻ
Vội vàng về đến sân thì nghe vang tiếng khóc chào đời

Ra khỏi phòng sinh con tìm quanh chỉ thấy ánh mắt mẹ sẻ chia
Mặt trời hất chói chang vào hành lang bệnh viện
Không kìm được lòng mình con bật khóc
Nghe bên mình líu ríu tiếng bước chân

Trong cơn đau vết mổ đẻ những ngày đầu
Váng vất xung quanh tiếng khóc khan trẻ nhỏ
Không thể ôm con mình đặt môi vào bầu vú
Chỉ tiếng mẹ à ơi ru cháu giấc lành

Con chìm vào cơn mộng mị ướt đẫm mồ hôi
Bỗng gặp mẹ trong mùa sinh ba mươi năm trước
Cơm độn sắn khoai. Áo rách vai. Gió lạnh lùa bốn vách
Đẻ chưa được mười ngày đã ôm con ra đồng bòn nắm rau khoai

Con khóc ngặt trên tay mẹ qua những mùa đói dài
Những đêm trắng âu lo. Những ngày dài cực nhọc
Những cay đắng tủi hờn mẹ giấu trong chăn gối
Ba mươi mùa yêu thương mẹ cuốn kén chính mình

Ngày con vào phòng sinh để đón một sinh linh chào đời
Cũng là ngày con đầu thai trong tình yêu của mẹ…

Vũ Thị Huyền Trang

No comments:

Post a Comment