Chợ Trời Sài Gòn năm 1976.
Bán đồ toàn những người ta.
Mùa Thu 2016 về trên Rừng Phong.
Tôi đã sống ở Kỳ Hoa hai mươi mùa Thu Vàng.
Năm năm Thu đến, người Viết ở Rừng Phong lại viết về Thu.
Tiếng Thu, tác giả Âu Dương Tu. Bản Việt Văn của Nguyễn Hiến Lê.
Âu Dương Tử đương đêm đọc sách, nghe thấy có một thứ tiếng từ tây nam lại, giợn mình, lắng tai, nói:
– Lạ thay! Mới đầu thì lào rào, hiu hắt, rồi bỗng vun vút, ầm ầm, như sóng réo ban đêm, gió mưa táp tới. Nó đụng vào vật, nghe xoảng xoảng vang vang như sắt, vàng cùng kêu, lại như tiếng quân lình tiến lên phía địch, ngậm tăm mà chạy mau, không nghe thấy hiệu lệnh, chỉ nghe tiếng đi của người và ngựa.
Tôi bảo đồng tử:
– Tiếng ấy là tiếng gì vậy? Con ra coi xem.
Đồng tử đáp:
– Trăng sao vằng vặc, sông Ngân Hà ở trên trời, bốn phía không có tiếng người, tiếng ở trong lùm cây phát ra.
Tôi nói:
– Ôi.. buồn thay. Tiếng đó là tiếng mùa thu đấy. Sao mà tới đây? Ôi hình trạng mùa thu, sắc thì ảm đạm, khói tỏa ra, mấy thu lại; vẻ mùa thu trong trẻo, vòm trời cao mà mặt trời sáng; khí mùa thu lạnh run, chích da nhói xương; ý mùa thu tiêu điều, núi sông tịch mịch. Cho nên tiếng mùa thu thê lương ghê rợn, hô hào phấn phát. Cỏ đương xanh um, tranh nhu tươi tốt, cây dương xum xuê khả ái; mà nó quất vào, chạm vào thì cỏ biến sắc, cây rụng lá. Sở dĩ cây cỏ tiêu điều linh lạc là do cái dư khí nghiêm khốc của mùa thu.
Thu là mùa dụng sự của hình quan, về thời tiết thi thu thu thuộc âm, nó lại tượng trưng cho việc binh, về ngũ hành thi thu là kim, vì vậy mà bảo nó là cái khí không lành của trời đất, thường lấy sự nghiêm khốc tàn sát làm chủ tâm. Trời đối với vật, mùa xuân thì nẩy nở, mùa thu thì thành quả. Cho nên về âm nhạc, tiếng “thương” là thanh âm của phương tây, mà “di tắc” là âm luật của tháng bảy. “Thương” có ý là bi thương, vật đã già rồi mà bi thương ; “di” có ý là chết, vật quá thịnh rồi thì phải suy bại mà chết.
Than ôi! Thảo mộc vô tình, có thời phải điêu linh, người là động vật, linh hơn hết cả; trăm nỗi lo làm xúc động trong lòng, vạn việc đời làm lao khổ thân hình; hễ xúc động ở trong lòng thì tinh thần tất dao động; huống hồ còn nghĩ đến những cái quá sức lực của mình, lo những việc quá trí lực của mình, thế thì dong mạo hồng hào mà biến thành cây khô, tóc râu đen mướt mà hóa ra bạc phơ, là đáng lắm. Không phải là chất của kim thạch, sao mà lại tranh tươi tốt với cỏ cây? Thử nghĩ ai làm hại thân mình, chứ giận chi cái tiếng thu.
Đồng tử không đáp, gục đầu mà ngủ. Chỉ nghe bốn phía vách có tiếng trùng ri rỉ như góp thêm tiếng than thở với tôi.
o O o
Tìm trong “hoanghaithuy.com” thấy mấy lá thư gợi nhớ một thời tôi sống ở Sài Gòn.
Đây là thư của một em từng mua số thuốc Tây của tôi năm xưa. Em tên là Phát, thư Em gửi cho tôi khi Em ở Pháp, tôi ở Mỹ.
Lộc Phát, March 7, 2010:
Không biết Bố có còn nhớ mấy tên Chợ Trời đón mua Thuốc Tây ở Bưu Ðiện Gia Ðịnh năm xưa không? Chúng con là Lộc, Phát. Nay chúng con ở Pháp. Bố và Maman có được khoẻ không? Chúng con từng đến nhà Bố mua số thuốc Tây của Bố. Hôm nay nhờ đọc Trang này của Bố, con viết thư thăm Bố. Mong Bố trả lời, chúng con mừng.
CTHàÐông. Kỳ Hoa September 2016: Vợ chồng tôi vẫn nhớ Lộc, Phát, hai em từng nhiều lần đến căn nhà nhỏ của chúng tôi trong Cư Xá Tự Do, Ngã Ba Ông Tạ. Ðó là những năm 1981, 1982, chúng ta sống nhờ những số Thuốc Tây do những người thân của chúng ta ở Pháp, ở Mỹ gửi về. Các em mua số Thuốc Tây ấy của chúng tôi.
Mèn ơi.. 1982, 1992, 2002, 2010.. Thấm thoắt dzậy mà đã 30 mùa lá thu vèo qua cuộc đời chúng ta. Tháng Năm 1984 tôi bị bắt, chắc các em có biết. Hiện nay các em ở thành phố nào bên Pháp? Nay chúng ta tình cờ gặp nhau, chắc các em không nhìn ra tôi mà tôi cũng không nhìn ra các em. Tôi khỏi cần gửi ảnh vợ tôi và tôi cho các em vì các em xem Trang này – “hoanghaithuy.com” – các em đã thấy ảnh chúng tôi.
Cám ơn Lộc, Phát, mười mấy năm rồi hai em còn nhớ chúng tôi mà hỏi thăm. Nay vợ chồng tôi già cốc đế đại vương rồi, nhưng với số tuổi của chúng tôi – Tám Bó – thì chúng tôi thuộc loại Tám Bó khoẻ mạnh.
Nhớ lại những ngày “phấn khởi, hồ hởi” cầm giấy gọi đi lãnh đồ, trên xe đạp phăng phăng đến Bưu Ðiện Bình Thạnh, chen chúc vào lãnh đồ. Ðược một hộp Thuốc Tây 1 ký-lô, vợ chồng tôi có thể sống được một tháng. Các em biết tôi là văn sĩ nên trọng nể vợ chồng tôi. Cám ơn các em.
Tôi gửi các em bài thơ Lãnh Ðồ tôi làm để ghi lại một thời chúng ta sống nhờ Ðồ ở Sài Gòn:
Muốn tắm mát thì lên ngọn sông Ðào,
Muốn ăn sim chín thì vào rừng xanh.
Ðôi tay anh vín đôi cành,
Quả chín anh hái, quả xanh anh vồ.
Năm, sáu năm nay anh ăn ở Thành Hồ,
Anh ra Bưu Ðiện lãnh đồ em cho.
Ðồ Em vừa nặng vừa to.
Anh đã con mắt, anh no cái mồm.
Muốn ăn sim chín thì vào rừng xanh.
Ðôi tay anh vín đôi cành,
Quả chín anh hái, quả xanh anh vồ.
Năm, sáu năm nay anh ăn ở Thành Hồ,
Anh ra Bưu Ðiện lãnh đồ em cho.
Ðồ Em vừa nặng vừa to.
Anh đã con mắt, anh no cái mồm.
Cho tôi I-Meo của các em, tôi sẽ gửi Meo sang các em.
Tìm trong tập giấy cũ, tôi thấy lại mấy bài thơ tôi làm trong những năm 1981, 1982;
BÀI CA ÐỒ NGOẠI
* Chẳng phải đồ lô, vẫn của nhà
Ðồ zin em gửi tận Uy-Dza
Vải hoa, soie Pháp, vui lòng mẹ
Hộp quẹt, quần jeans, mát dạ cha
Camay, Colgate mồm thơm lại
Maalox, Lyneo mắt sáng ra
Còn non, còn nước, còn đồ ngoại
Còn đồ em thơm cứ như hoa ..
Ðồ zin em gửi tận Uy-Dza
Vải hoa, soie Pháp, vui lòng mẹ
Hộp quẹt, quần jeans, mát dạ cha
Camay, Colgate mồm thơm lại
Maalox, Lyneo mắt sáng ra
Còn non, còn nước, còn đồ ngoại
Còn đồ em thơm cứ như hoa ..
* Một lọ thuốc, hai lọ thuốc, ba lọ thuốc …
Anh thấy những ngón tay em ngà ngọc, ve vuốt trên ánh thủy tinh
Em nói với anh bằng tiếng Becozim ngọt lịm, hiền hòa
Em hôn anh bằng những nụ hôn Alka – Seltzer
Anh hít mùi da thịt em thơm trong những mét soie
Anh uống từng giọt nước mắt, nếm từng giọt mồ hôi em
trong lòng những cây bút bic …
Cho anh khóc bằng mắt em … những mối tình
Campovit …
Cho anh mơ thấy em về trong mù mịt đêm nay …
Em ơi … Lyncocin … Terneurine … Eucalyptine …
Coramine …
Anh yêu em … Levi’s … Jeans … Em có hay ?
Anh thấy những ngón tay em ngà ngọc, ve vuốt trên ánh thủy tinh
Em nói với anh bằng tiếng Becozim ngọt lịm, hiền hòa
Em hôn anh bằng những nụ hôn Alka – Seltzer
Anh hít mùi da thịt em thơm trong những mét soie
Anh uống từng giọt nước mắt, nếm từng giọt mồ hôi em
trong lòng những cây bút bic …
Cho anh khóc bằng mắt em … những mối tình
Campovit …
Cho anh mơ thấy em về trong mù mịt đêm nay …
Em ơi … Lyncocin … Terneurine … Eucalyptine …
Coramine …
Anh yêu em … Levi’s … Jeans … Em có hay ?
*****
Em ôm tình anh nặng một vòng tay
Phấn son cho má em hồng, Colgate cho răng em trắng.
Và những Camay
Cho da thịt em thơm như ngày em mới yêu lần thứ nhất.
Em biết anh hôn em vì em ngây ngất
Khi em mặc chật chiếc slip ôm tròn
Em quằn quại đêm nay vì trên ngực anh hôn
Khi em lịm hồn trong chiếc soutien lụa mịn
Anh ơi … Em yêu anh… Bufferin …
Em nhớ anh … Bevitine … Maalox … Neo Codeine …!
Phấn son cho má em hồng, Colgate cho răng em trắng.
Và những Camay
Cho da thịt em thơm như ngày em mới yêu lần thứ nhất.
Em biết anh hôn em vì em ngây ngất
Khi em mặc chật chiếc slip ôm tròn
Em quằn quại đêm nay vì trên ngực anh hôn
Khi em lịm hồn trong chiếc soutien lụa mịn
Anh ơi … Em yêu anh… Bufferin …
Em nhớ anh … Bevitine … Maalox … Neo Codeine …!
* Một cây mười mấy nghìn đồng
Ðược tin em mới lấy chồng ở bên
Cái áo nylon ai khéo mặc thì bền
Lấy ai thì lấy đừng quên gửi đồ
Ðược tin em mới lấy chồng ở bên
Cái áo nylon ai khéo mặc thì bền
Lấy ai thì lấy đừng quên gửi đồ
* Nhớ ai ai có nhớ cùng
Ai chi cho được một thùng thì hay
Có gửi thì gửi thuốc Tây
Ðừng gửi thuốc lá ở đây anh buồn!
Ai chi cho được một thùng thì hay
Có gửi thì gửi thuốc Tây
Ðừng gửi thuốc lá ở đây anh buồn!
Lấy lý do bảo vệ thuốc lá sản xuất trong nước, bọn Cộng tịch thu tất cả những thứ thuốc lá từ ngoại quốc gửi về. Việc này xẩy ra vào khoảng năm 1980. Cùng thời có kẻ chơi ác ở Hoa Kỳ lén bỏ những viên thuốc bậy vào những lọ thuốc Tylenol nên tất cả những lọ thuốc Tylenol ở Hoa Kỳ đều bị thu hồi. Khi ấy những hũ, những ve thuốc Âu Mỹ chưa có miếng giấy bạc che kín ở miệng lọ. Sau đó tất cả những lọ thuốc Tấy đều có dán miếng giấy bạc ở miệng lọ. Bọn Cộng Thành Hồ vẫn cứ tịch thu những lọ Tylenol từ Mỹ gửi về, chúng lấy Tylenol của dân để chúng vá vợ con chúng dùng, hay để bán cho những người bán thuốc Tây ở các chợ.
Ba tháng sau Ngày 30 Tháng Tư 1975, theo đúng thông lệ quốc tế, bọn Cộng sản đi đến đâu, nơi đó lập tức bị tàn mạt. Khi bọn Tầu Cộng vào những thánh phố Tầu, nhiều người Tầu nhẩy lầu tự tử. Khi bọn Bắc Cộng đưa ảnh Lão Hồ vào đường Tự Do, Sài Gòn, Sài Gòn có nhiều người tự tử. Tin về những vự tự tử ấy bị bọn Bắc Cộng bịt đi nên ít người biết.
Tôi – CTHĐ – được biết Sài Gòn có ba người tự tử trong Tháng 5 – 1975.
1 – Ông Trần Chánh Thành, người từng giữ chức Bộ Trưởng Bộ Thông Tin Chính phủ Quốc Gia Việt Nam Cộng Hòa.
2 – Ông Ngô Duy Cầu, Hiệu Trưởng Tư Thục Văn Lang.
3 – Ông Trần Văn Hiếu. Vì ông có cái ve ở tai nên có tên là Hiếu Ve. Ông là em cùng cha, khác mẹ với ông Trần Văn Chương, ông là chú bà Trần Lệ Xuân. Ông Hiếu Ve ngụ trong Bin-đinh Cửu Long, đường Hai Bà Trưng, Sài Gòn. Ông quen thân với nhiều ký giả, văn nghệ sĩ. Ông sống với nghề “trinh dược viên,” tên tiếng Pháp là visiteur medical, chuyên viên đại diện của một hay nhiều nhà bào chế Thuốc Tây, người đến những tiệm bán Thuốc Tây, và những phòng mạch bác sĩ, giới thiệu, cung cấp những thứ Thuốc Tây mới nhập vào Việt Nam. Ông sống độc thân.
Sau Tháng Tư 1975, ông Hiếu Ve nói với nhiều người ông không thể sống trong thành phố Sài Gòn đầy cờ đỏ và ảnh Già Hồ. Ông sẽ tự tử.
Sau Tháng Tư 1975, Sài Gòn có nhiều người nói sẽ tự tử, người Sài Gòn Hiếu Ve nói và làm. Một đêm ông lên sân thượng tòa nhà Cửu Long, ông nhẩy xuống.
Ba tháng sau Tháng Tư 1975, vợ chồng tôi về sống trong căn nhà nhỏ trong Cư Xá Tự Do, cư xá số 259 Đường Phạm Hồng Thái, Quận Tân Bình, Gia Định. Cách nhà tôi khoảng năm, sáu nhà là nhà một ông công chức đã về hưu. Ông chết trong đêm, ông chết êm, lặng. Ông ra đi cũng trong im lặng. Khoảng 10 giờ buổi sáng tôi đưa tiễn ông đến cổng cư xá. Quan tài ông để trong chiếc xe Lam Ba bánh. Bà vợ ông và cô con ông ngồi bên quan tài.
Vợ tôi nói:
– Ông ấy tự tử.
Người con trai và người con rể của ông công chức là sĩ quan, hai ông bị bắt đi tù khổ sai.
o O o
Khi đến nhà tôi bắt tôi đi tù lần thứ nhất – Tháng Bẩy năm 1976 – bọn Công An VC bắt được tập thơ của tôi. Trong tập có bài Chợ Trời. Anh Công An Huỳnh Bá Thành là người thẩm vấn tôi. Anh nói:
– Anh làm thơ gọi chúng tôi là bọn Ma, Mường. Nếu mấy chú đến bắt anh mỗi chú chỉ đấm anh một đấm thôi, giờ này anh nằm, anh không thể ngồi được.
Những năm tôi mười sáu, mười bẩy tôi, tôi có làm thơ. Hai mươi tuổi tôi không làm thơ nữa. Năm 1977 những ý tình uất kết trong tim tôi, tình ý kết tinh thành Thơ, đây là bài thơ thứ nhất tôi làm năm 1977:
Căn Nhà Không Có Mùa Xuân.
Ngày xưa xa lắm tôi còn trẻ
Chưa biết đau thương, biết nợ nần.
Đời chỉ có hoa và mật ngọt,
Da thịt thơm mùi phấn ái ân.
Chưa biết đau thương, biết nợ nần.
Đời chỉ có hoa và mật ngọt,
Da thịt thơm mùi phấn ái ân.
Tôi đã buồn vương, đã cảm thương
Lời thơ sầu muộn ý như sương.
Người yêu một tối rời nhân thế,
Thi sĩ đau mê chuyện đá vàng.
Lời thơ sầu muộn ý như sương.
Người yêu một tối rời nhân thế,
Thi sĩ đau mê chuyện đá vàng.
Đóng cửa nhà xưa, che gió nắng,
Đàn xưa để lặng, nhện tơ vương.
Năm mòn, tháng mỏi, thời gian vắng,
Trong căn nhà không có mùa xuân.
Đàn xưa để lặng, nhện tơ vương.
Năm mòn, tháng mỏi, thời gian vắng,
Trong căn nhà không có mùa xuân.
Ở giữa căn nhà u tịch ấy
Đời sống buồn trôi với tối tăm.
Cho đến một chiều nghe pháo nổ,
Người sống bừng cơn mộng cuối năm.
Đời sống buồn trôi với tối tăm.
Cho đến một chiều nghe pháo nổ,
Người sống bừng cơn mộng cuối năm.
Cử đóng, màn che vội mở tung.
Bình hoa cắm vội một đôi bông.
Rồi rượu mừng xuân, rối pháo đỏ.
Sắp sẵn lòng vui để đợi trông.
Bình hoa cắm vội một đôi bông.
Rồi rượu mừng xuân, rối pháo đỏ.
Sắp sẵn lòng vui để đợi trông.
Nhưng chờ đợi mãi xuân không đến,
Đới vẫn buồn tênh, vẫn tối tăm
Mới biết một khi Tình tuyệt mệnh
Căn nhà mình không có mùa xuân.
Đới vẫn buồn tênh, vẫn tối tăm
Mới biết một khi Tình tuyệt mệnh
Căn nhà mình không có mùa xuân.
Năm nay mái tóc không xanh nữa,
Tôi đã đau thương, đã nợ nần.
Một sớm rùng minh, tôi bỗng thấy
Căn nhà tôi không có mùa xuân!
Tôi đã đau thương, đã nợ nần.
Một sớm rùng minh, tôi bỗng thấy
Căn nhà tôi không có mùa xuân!
Sao nhà tôi không có mùa xuân?
Bạn ơi, người bạn mới qua đường.
Xin dừng chân lại cho tôi hỏi:
– Sao nhà tôi không có mùa Xuân?
Bạn ơi, người bạn mới qua đường.
Xin dừng chân lại cho tôi hỏi:
– Sao nhà tôi không có mùa Xuân?
o O o
Một số bài Phóng Dzao: Phóng tác Ca Dao.
* Ðèn Sàigòn ngọn xanh ngọn đỏ
Ðèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn mờ
Công anh năm đợi bảy chờ
Thùng đồ em hứa bao giờ em cho ?
Ðèn Mỹ Tho ngọn tỏ ngọn mờ
Công anh năm đợi bảy chờ
Thùng đồ em hứa bao giờ em cho ?
* Có con mà gả chồng gần
Nửa đêm đốt đuốc mang phần cho cha
Có con mà gả chồng xa
Tháng tháng nó gửi đô la kìn kìn.
Nửa đêm đốt đuốc mang phần cho cha
Có con mà gả chồng xa
Tháng tháng nó gửi đô la kìn kìn.
* Ai về em gửi lá thơ
Hỏi người yêu cũ bây giờ ở mô ?
Người em yêu ở Thành Hồ
Còn thương thì liệu gửi đồ cho nhau
Hỏi người yêu cũ bây giờ ở mô ?
Người em yêu ở Thành Hồ
Còn thương thì liệu gửi đồ cho nhau
* Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Bây giờ em đến Iu – Za
Gửi thùng cho nặng mới là đạo con
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Bây giờ em đến Iu – Za
Gửi thùng cho nặng mới là đạo con
* Chợ Bến Thành dời đổi
Người sao khỏi hợp tan
Vợ chồng là nghĩa đá vàng
Gửi thùng cho lớn là chàng yêu em
Người sao khỏi hợp tan
Vợ chồng là nghĩa đá vàng
Gửi thùng cho lớn là chàng yêu em
* Rủ nhau xuống biển mò cua
Ðem về nấu quả mơ chua trên rừng
Ðôi ta chua ngọt đã từng
Nay em sang Mỹ xin đừng quên nhau
Ðem về nấu quả mơ chua trên rừng
Ðôi ta chua ngọt đã từng
Nay em sang Mỹ xin đừng quên nhau
* Chiều chiều ra đứng bên đường
Buồn tình hỏi đại: Ới.. nàng áo hoa,
Áo hoa Made in USA.
Ai gửi cho bậu, hay là bậu mua?
Buồn tình hỏi đại: Ới.. nàng áo hoa,
Áo hoa Made in USA.
Ai gửi cho bậu, hay là bậu mua?
* Mẹ ơi… đừng đánh con đau
Ðể con ra biển đón tầu mẹ chui.
Ðể con ra biển đón tầu mẹ chui.
* Một cây mười mấy ngàn đồng.
Em tôi chắt bóp cho chồng Em chui.
Chồng Em sang Xứ Chồn Lùi,
Nó lấy vợ khác, Em tôi mất chồng.
Em tôi chắt bóp cho chồng Em chui.
Chồng Em sang Xứ Chồn Lùi,
Nó lấy vợ khác, Em tôi mất chồng.
* Bà già đi chợ Cầu Bông
Bói xem sang Mỹ lấy chồng, lợi chăng?
Ông thầy gieo quẻ, nói rằng:
– Lợi thì có lợi nhưng năng ở tù.
Bói xem sang Mỹ lấy chồng, lợi chăng?
Ông thầy gieo quẻ, nói rằng:
– Lợi thì có lợi nhưng năng ở tù.
Hoàng Hải Thủy
No comments:
Post a Comment